Viên đạn trong bụng Phùng Quang Thanh cảnh cáo bọn thái thú phản bội lần thứ IX năm 2015 do Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc phòng tổ chức cũng không có sự hiện diện của ông Thanh. hoàn toàn trái với các thông lệ ngoại giao, đặt giới chóp bu Hà Nội lâm vào tình thế Lập thành tích chào mừng Đại hội Đại biểu Đoàn TNCS Hồ Chí Minh Thành phố Cần Thơ, nhiệm kỳ 2022-2027; Góp phần làm rõ những vấn đề lý luận và thực tiễn về vai trò của tổ chức Đoàn trên địa bàn thành phố Cần Thơ trong bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái Như vậy, nam diễn viên đã có kha khá bộ sưu tập các vai phản diện trong kinh nghiệm diễn xuất của mình. Nam diễn viên Công Danh Những bộ phim như Vũ Khí Sắc Đẹp, Dấu Cộng Trái Tim, Đường Hoa Lạc Bước, rất nổi bật của nam diễn viên sinh năm 1988 trên đài HTV đều Lần đầu đảm nhận vai phản diện, Kaity Nguyễn sẽ rũ bỏ hình tượng nữ sinh hay quý cô sang chảnh để tạo nên hình ảnh "ác nữ" trên màn ảnh rộng. "Chính sự bí ẩn của nhân vật Quỳnh Yên khiến Kaity rất hào hứng khi tham gia vào dự án. Đây là một trải nghiệm rất Phản hồi của bệnh nhân thực tế điều trị viêm khớp bằng Cốt vương thần hiệu thang; 5/5 - (1 bình chọn) giúp mang lại hiệu quả điều trị toàn diện. Các bác sĩ lựa chọn sử dụng các thảo dược có tác dụng khu phong trừ thấp, giảm đau, viêm nhiễm, sưng cơ xương Vay Tiền Nhanh. Văn ánCô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở...Nguồn Sưu tầm Cuối tuần, Mạnh Nịnh sớm đã thức dậy chuẩn bị đi học phụ quả, vừa xuống dưới lầu cô phát hiện như mọi người đang tổng vệ sinh, tất cả đều được điều Văn Dư đang cắm hoa hồng vào bình, nhìn thấy Mạnh Nịnh bước xuống, híp mắt cười nói, “Nhị tiểu thư, chương trình học của cô sáng nay đã đổi thành chiều mai, bây giờ có có thể lên tầng thay một bộ đồ thật là chói mắt rồi xuống cũng được.”Nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh vài giây, trong mắt ông chợt lóe lên thần sắc kinh diễm, dừng một chút còn nói tiếp, “Nhưng mà bây giờ nhìn Nhị tiểu thư cũng đã quá tốt rồi, cũng không cần ăn mặc gì đặc biệt.”Mạnh Nịnh mờ mịt hỏi, “Là ai muốn tới chơi sao?”Trương Văn Dư cười, “Là Lục phu nhân, Lục đại thiếu gia còn có Lục tiểu thư hôm nay sẽ tới đây, phu nhân đang trên đường trở về, cô cũng sớm dùng bữa sau đó chuẩn bị thôi.”Từ lúc biết Hứa gia và Lục gia muốn trở thành thông gia, đối tượng còn là Mạnh Nịnh, Trương Văn Dư ngày càng xem trọng cô rằng so Tống gia với Lục gia, cả hai đều có thế lực rất tốt, nhưng tập đoàn Tống thị chủ yếu vẫn là ở Thủ Thành bên kia, nếu về sau Hứa gia có xảy ra chuyện gì, nước xa không cứu được lửa gần, rất khó nói kết nữa, Hứa gia và Tống gia cũng không phải quan hệ thế gia, Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần là tự quen nhau, bát tự cũng chưa viết, biết đâu Tống gia không thích Hứa gia cũng Lục gia thì khác, ông nội Lục và ông nội Hứa từ nhỏ đã quen biết, quan hệ thân thiết, chỉ cần ông nội Hứa mở miệng, nhị tiểu thư nhất định sẽ được gả qua khí chất và dung mạo nhị tiểu thư bây giờ ra nói, còn có chỗ dựa là Hứa gia, về sau, thế gia công tử của Nam thành muốn cưới Mạnh Nịnh xem chừng là không đếm vậy, Nhị tiểu thư và Lục đại thiếu gia quả thực còn rất xứng Nịnh không biết Trương Văn Dư nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt ông ta như người đi săn thấy được con mồi, có chút sởn gai ốc, nhanh chân đi tới phòng Nịnh vừa ăn sáng xong, người của Lục gia đã nhìn thấy Hứa Nhiên đi từ trên xuống, thẳng tới chỗ Lục phu nay Hứa Nhiên còn trang điểm, so với ngày thường còn diễm lệ hơn vài phần, cô ta tới trước mặt Lục phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng, “Dì Lục.”Lục phu nhân rất thích đứa nhỏ Hứa Nhiên này, vừa hiểu chuyện vừa lễ nghĩa, còn rất xinh đẹp, bà cười một đó, bà nhìn thấy Mạnh Nịnh phía sau lưng Hứa Nhiên, vốn là không nghĩ gì nhưng nhìn rõ mặt của cô gái phía sau lại không khỏi giật mình, “Nhiên Nhiên, đây là… em gái cháu?”Thì ra, Trình Tuệ Văn không lừa bà, nhị tiểu thư Hứa gia thật sự trong một đêm biến thành tiên nữ, ngay cả khí chất cũng không như trước, bây giờ nhìn lại, quả thức là danh môn thục Nhan Trúc đã vọt tới trước mặt Mạnh Nịnh, cầm tay cô, không thể tin, “Xấu… chị Nịnh Nịnh?”Đôi mắt đào hoa của Lục Nhan Thanh có chút nhếch lên, đáy mắt âm trầm không rõ. Trò chơi này ngày càng thú Nhiên im lặng cắn môi, quay đầu nhìn Mạnh Nịnh, “Nịnh Nịnh, mau tới chào dì đi.”Mạnh Nịnh đi lên, cong môi, “Chào buổi sáng dì Lục.”Một cái nhăn mày hay tươi cười của thiếu nữ đều là phong tình, Lục phu nhân thoáng chốc như thấy được dáng vẻ mình lúc trẻ trên người cô, một lúc sau mới biết mình thất thần, nhẹ nhàng gật Tuệ Văn rất nhanh đã trở về Hứa gia, hai người sớm đã hẹn đi spa, cùng Lục phu nhân nói chuyện phiếm vài câu xong cùng ra khi ra ngoài còn bảo Hứa Nhiên đưa Lục Nhan Trúc lên trên, để không gian riêng cho Lục Nhan Thanh và Mạnh Nịnh, để hai người bồi dưỡng tình đây Mạnh Nịnh chỉ vội vàng gặp được Lục Nhan Thanh một lần, cũng chưa nói chuyện bao giờ, hiện tại lại cùng ngồi trên sofa, cảm thấy có chút xấu xấu hổ cũng chỉ có mình cô, đối phương tựa vào sofa, nâng ly trà lên uống, ung dung bình thản, giống như cô mới là khách, còn anh ta mới là chủ Nhan Thanh đặt ly trà trên tay xuống, tay đặt trên đầu gối, ôn hòa mở miệng, “Lần thứ hai gặp mặt, Hứa tiểu thư hình như thay đổi rất nhiều.”Mạnh Nịnh cười một tiếng, “Cảm ơn.”Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia tuy rằng có ý cười nhưng cô lại cảm thấy run rẩy sợ hãi, sâu trong trí nhớ như có gì đó muốn thoát nhíu mày, nguyên chủ và anh ta đáng ra không nên cùng xuất hiện mới Nhan Thanh nhìn hoa hồng tươi đẹp trong bình hoa, ánh mắt dần sâu hơn, “Nếu trưởng bối trong nhà đã có ý như vậy, Hứa tiểu thư bình thương thích cái gì, bây giờ có thể chia sẻ với tôi một chút.”Mạnh Nịnh bây giờ mới ý thức được ý đồ của Trình Tuệ Văn khi để hai người ở riêng với nhau, cũng giải thích được giá trị duy nhất trong di thư của nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được tại sao vừa rồi Trương Văn Dư nhìn mình như nên có thể nói, coi như đời này cô tránh khỏi tai nạn năm 18 tuổi, về sau vẫn sống ở thế giới này, cuộc sống của cô cũng không phải do cô làm chủ, hôn nhân chỉ có thể dựa vào lợi ích của Trình Tuệ Văn và Hứa Văn Thanh mà quyết một chút, cô đột nhiên nhớ tới người anh trai Hứa Dịch, năm thứ tư tốt nghiệp đại học về nước sẽ tiếp quản một nửa Hứa gia, thời điểm đó, chắc anh ta cũng không ép cô gả đi chứ?“Hứa tiểu thư?”Lục Nhan Thanh lên tiếng gọi Mạnh Nịnh, cô phục hồi tinh thần, “Tôi rất đơn giản, bình thường đều ở nhà đọc sách.”Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô, “Là sách tâm lý sao?”Mạnh Nịnh mơ hồ, “Sao lại nói vậy.”Lục Nhan Thanh cười cười, “Nghe bác gái nói, tính cách Hứa tiểu thư ngày càng khiến người ta vui mừng, chẳng lẽ không phải do đọc sách tâm lý gì sao?” Ánh mắt anh ta mang theo nghiên cứu tìm tòi, sắc bén dọa người, Mạnh Nịnh cảm giác như anh ta đoán được cái gì, sau lưng đã toát ra lớp mồ hôi đợi cô trả lời, ánh mắt Lục Nhan Thanh đã khôi phục lại như trước, “Tôi chỉ đùa một chút, Hứa tiểu thư đừng để ý.”Mạnh Nịnh, “…”*Lễ chào cờ thứ hai, Mạnh Nịnh được tuyên dương là học sinh tiến bộ nhất, được mời lên phát biểu trước toàn trường, vừa đi lên đã hấp dẫn ánh mắt của mọi đứng bên cạnh người chủ trì, ánh hào quang hoàn toàn che lấp người bên Diễm đứng ở vị trí gần cuối, xa xa nhìn thiếu nữ phía trên, cô tươi cười xinh đẹp, vừa chân thật vừa mộng nhớ tới dáng vẻ cô cười với mình, dáng vẻ nghiêm túc đánh đàn dương cầm, một màn kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Diễm mím chặt môi, nhẹ nhàng nhắm mắt tốt đẹp như vậy, cuối cùng càng được nhiều người phát ánh mắt dính trên người cô kia liệu có phải cũng có tâm tư không thể cho ai biết như cậu hay không?Giống như cậu đêm đêm mơ màng tỉnh lại, trước mắt đều là khuôn mặt họ không xứng đứng ngang hàng với một ai xứng như Hứa Dịch nói vậy, cô không hiểu cái gì, được nuông chiều mà lớn lên, được người nhà che chở, không được chịu bất kì một chút tổn thương muốn che chở cô, muốn hái ánh trăng xuống, vụng trộm giấu những điều này, bây giờ cậu cũng chưa có khả năng làm mắt còn rất nhiều chuyện chờ cậu đi giờ cậu chỉ có thể khống chế tình cảm của mình, ngay lúc cô còn chưa thích ai, nhanh chóng chiếm giữ trái tim Nịnh vừa mới kéo cờ xong, người chủ trì lập tức tuyên bố nghi thức kết thúc, mọi người có thể giải nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, xuyên qua dòng người, nhanh chóng tới trước mặt Khương Diễm đang đứng bất tháng ba, gió xuân nhẹ nhàng thổi, cây liễu đã bắt đầu mọc ra cành mới, hoa đào cũng đã kết gió, Khương Diễm có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người thiếu nữ, hương thơm thanh đạm, không có chút hỗn mở mắt ra, trong nháy mắt cảm thấy tất cả cảnh xuân như đã đứng trước mắt cậu chậm rãi rời cách rất gần, cậu mới phát hiện trên vành tai trắng nõn của thiếu nữ hôm nay đeo một đôi khuyên tai bạc hình ánh cậu nhìn tai mình không chớp mắt, Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, theo bản năng nâng tay chạm lên tai, “Khó coi sao?”Sáng sớm nay lúc cô tìm dây buộc tóc trong ngăn kéo thấy được, rất xinh đẹp nên nhân lúc lỗ tai chưa biến mất đeo là cô đời trước, dù thế nào cũng không dám đi xỏ khuyên tai, cô sợ đau, tất nhiên sẽ muốn tránh khỏi đau đớn không cần kết Khương Diễm khẽ lăn, giọng nói lạnh lùng, “Ừm.”Mạnh Nịnh không để ý cậu lạnh lùng, cười cười, “Vậy lần sau tôi không đeo nữa.”Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt cậu, mấy ngày không gặp, hôm nay cô chỉ muốn gặp cậu nói mày thiếu niên tuấn tú lãnh đạm, dáng vẻ nghiêm nghị sắc bén, dưới mắt còn có một chút xanh nhạt, nhìn có chút mệt Nịnh biết cậu vất vả, không chỉ đi làm thêm, còn phải chăm chỉ học tập, cho nên bình thường cô cũng ít khi muốn quấy rầy cuộc sống của cậu bây có khi nào cô vô cùng muốn gặp mới tìm cậu nói chuyện, giống như bây giờ đó không xa có nam sinh gọi cô, “Chị Nịnh, mau lên lớp thôi.”“Khương Diễm, tôi đi trước đây, cậu phải chăm sóc mình thật tốt đó.”Cô vẫy tay với cậu, xoay người chạy theo bàn Diễm đột nhiên phát hiện, bản thân mình cuối cùng vẫn chọn theo dục vọng nội tâm, tới gần cô, nỗ lực đến mức có một ngày có thể bẻ đi đôi cánh của cô, hoàn toàn chiếm hữu cô thành của tiện tới mức chính cậu cũng không chịu nổi bản thân.*Khương Diễm trở về nhà của mình, vừa muốn mở cửa lại nghe được tiếng bước chân phía sau, động tác dừng bình tĩnh xoay người, ánh mắt lạnh như băng. Khương Tuệ Như có chút sợ hãi ánh mắt của anh, nhưng quay đầu lại nhìn mấy người khỏe mạnh phía sau mình, trấn tĩnh nói, “Tháng này lão nương lại không có tiền, không phải mày đi làm thêm sao? Tốt xấu cũng nên cho tao tiền sinh hoạt phí đi.”Không đợi Khương Diễm trả lời, bà ta lấy từ trong túi ra vài tấm ảnh chụp, “Có người gửi cho tao mấy cái ảnh này, xem ra quan hệ giữa mày và đứa con gái Hứa gia kia cũng không tệ lắm, nếu mày không cho tao, tao bảo người ta đi gặp nó đòi.”Khương Diễm không nói chuyện, thản nhiên nhìn đám côn đồ phía sau bà cầm đầu Hoàng Mao cười hai tiếng, “Anh Diễm, hôm nay bọn tôi tới đây chỉ để truyền lời, ông chủ bảo cậu ngày mai qua tìm ông, còn nói đã suy nghĩ kĩ.”Mấy năm trước, thế lực ngầm của Nam Thành chủ yếu ở trên tay ông chủ nhà hắn ta và Lục Minh Hàn, sau này Lục gia thuận lợi tẩy trắng, mở công ty, còn thành công mở rộng thị trường ra nước lực Lục gia còn sót lại tập trung ở phố Giang Dương, mấy năm nay cùng với ông chủ nhà hắn nước sông không phạm nước bây giờ, ông chủ sống hơn nửa đời người bỗng muốn nói hoàn lương là gặp quỷ gì???Hoàng Mao nhìn thiếu niên họ từng đắc tội trước mặt, ruột gan cũng đều đã run sớm biết đây là nhân vật lợi hại, trước đây hắn ta không nên vì một người đàn bà mà tìm tới đều là nửa người dưới gây Tuệ Như sửng sốt hơn mười giây mới phản ứng ta mở to mắt, khó tin quay đầu, “Các người… gọi nó là gì? Ông chủ các người coi trọng khuôn mặt này sao? Tôi là mẹ nó, tôi có thể giúp ông chủ các người nói…”Hoàng Mao tiến lên che miệng Khương Tuệ Như, lúc trước hắn ta cầu xin ông chủ bảo vệ người vợ này, không để bà ta làm xằng làm bậy, cũng hại hắn ta đắc tội người trước mắt không biết bao nhiêu mà, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên trước mắt là con trai của người đàn bà này, nội tâm hắn khó có thể che giấu được sự khinh trước thế lực cậu đơn bạc, bọn họ tìm đến cậu gây phiền toái, dù có đánh cậu, dẫm đạp cậu dưới lòng bàn chân như thế nào cũng không chịu mở miệng xin tha một câu, ánh mắt vĩnh viễn làm lòng người run Mao khinh thường nghĩ, coi như cậu cao ngạo, thân thế thượng lưu thì thế nào, còn không phải trong người chảy dòng máu của người đàn bà thấp hèn này sao?Chỉ là không biết bây giờ ông chủ bị cậu ta cho uống thuốc mê gì mà lại đứng về phía cậu chủ nhất định là đã già đến hồ đến đây, hắn ta cười lấy lòng, “Anh Diễm, nếu cậu muốn đưa người đàn bà này vào tù, có khả năng cần Hứa gia bên kia làm chứng, nhưng Hứa gia vẫn chưa công khai thân phận Nhị tiểu thư, cứ vậy ra mặt có chút liên lụy, lời đồn truyền đi cũng có khả năng gây bất lợi cho cậu. Vậy nên, ý của ông chủ là để bà ta vào viện tâm thần, để bà ta trong đó…dưỡng già.”Ở trong bệnh viện tâm thần sống đến già so với hình phạt vào tù còn đáng sợ hơn, ông chủ bảo bọn họ nói với Khương Diễm điều này, mục đích chính là muốn nhìn ra được một chút không đành lòng từ không đành lòng, tất nhiên sau này sẽ không thể làm việc lớn, ông chủ sẽ thay đổi quyết định lúc mà, Hoàng Mao hoảng sợ phát hiện, thần sắc thiếu niên phía trước từ đầu đến cuối cũng không có chút thay đổi, lạnh như băng, khuôn mặt lộ ra hơi thở chết này cậu lớn lên, nhất định sẽ trở thành ác mộng kinh khủng đối với bọn hãi từng chút xâm chiếm đại não. Cô giáo đi bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Mạnh Nịnh, quay đầu hỏi, “Đã thuộc chưa?”Mạnh Nịnh lúc này mới nhớ mình còn có việc chưa làm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, “Chắc là gần ổn rồi ạ.”Cô giáo nhìn trúng nơi quay hình là chỗ lớp nâng cao học nhảy xa, cô đi qua nói với giáo viên lớp họ một câu, khiến cho các học sinh có thể tự do hoạt Nịnh vốn muốn chào hỏi một câu với Khương Diễm, nhưng ngoài cái liếc mắt vừa rồi, tầm mắt của cậu cũng chưa đặt trên người cô lần chí, bởi vì khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, cô có thể cảm nhận được cậu không cao hứng chút nào, khuôn mặt lạnh lùng còn có thêm vài phần hung Nịnh còn đang ngẩn người, cô giáo đã gọi, “Mạnh Nịnh, chuẩn bị thôi.”Cô lập tức phục hồi tinh ảnh gia đã chuẩn bị xong hết thiết bị, cô giáo hô một tiếng, “Action.”Mạnh Nịnh bắt đầu chân thành đọc lời kích, khóe môi cong cong, ánh mắt trong veo sạch sẽ, vẻ mặt ôn nhu lay động, giọng nói dịu dàng mềm ảnh gia rất hài lòng, chờ cô nói xong, lập tức hô một tiếng, “Cắt.”Cô giáo đưa bảng đen cho Mạnh Nịnh cầm lấy, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia bước lên trên bậc thang, vừa tới bậc thứ tư, nhiếp ảnh gia làm động tác ok với ta cũng cầm máy ảnh hướng lên trên, liên tục chụp vài tấm ảnh, sau đó quay sang hỏi giáo viên bên cạnh xem cô có hài lòng hay Nịnh cầm bảng đen, ánh mắt tìm kiếm Khương Diễm, thấy ở cầu môn cách đó không xa, cậu đứng quay lưng lại với cô, đối diện là một nữ người cô ấy mặc đồng phục Thịnh Dương, t-shirt đơn giản và quần sẫm màu, khuôn mặt tròn trịa, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất đáng người họ đang nói chuyện với nhau, thời điểm Mạnh Nịnh nhìn sang, cô ấy đang cong môi cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Một bàn tay Mạnh Nịnh vô thức siết chặt váy, không chớp mắt nhìn tấm lưng cao gầy rộng lớn, muốn nhìn tới ánh mắt của là, từ đầu tới cuối cậu cũng không xoay người gái này… là bạn gái của Khương Diễm sao?Mạnh Nịnh lo nghĩ không yên, đang bước xuống bậc thang lại vì không nhìn đường mà bước hụt một nháy mắt đó, trái tim như ngừng đập, chỉ có bản năng của cô thể khiến Mạnh Nịnh theo bản năng ngả ra cô có lại ý thức, cả người đã ngã từ trên bậc thang xuống đường chạy, váy dài bị mặt đường xi măng cắt qua, làn váy lật lên trên lộ ra phần lớn da thịt trắng đớn khiến tất cả thanh âm của Mạnh Nịnh bị chặn ở yết hầu, kêu không thành cố nén đau đớn, bàn tay chống lên mặt đất ngồi dậy, một bóng đen phủ trước mặt Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hơi thở lành lạnh quen thuộc của Khương giây sau, áo khoác cậu rơi xuống bắp đùi đó, cậu tới gần, nắm lấy hai tay áo khoác đồng phục kéo ra sau, nhẹ nhàng buộc thành chiếc nơ sau lưng Nịnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên gần cô trong gang tấc, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, chỉ là vẻ mặt giống như hung dữ giáo chen vào một nhóm học sinh chạy tới, cẩn thận nhìn trên người Mạnh Nịnh, không thấy vết thương nào.“Mạnh Nịnh, em có khỏe không? Có thể đứng lên không?”Nói xong, cô vươn tay muốn đỡ Mạnh Nịnh đứng Nịnh không biết nên nói như thế nào, cô cảm giác toàn thân trừ phần đầu còn đỡ, những chỗ khác, lưng kéo dài tới bắp chân đều rất đau đớn. Mạnh Nịnh dựa vào Khương Diễm và cô giáo nâng đỡ, thong thả đứng quả, cô vừa đứng lên, cô giáo bên trái hét lớn, “Ôi trời ơi!”Đám người vây xem cũng không đành lòng nhìn, chuyển mắt sang nơi chỉ có bắp chân thiếu nữ chảy máu không ngừng, áo sơ mi trắng cũng theo động tác của cô mà thấm máu, nhìn đến mười phần dọa Nịnh có chút đau đầu choáng váng, cảm giác mình bị tiếng hét của cô dọa cho ngất đi, cô cắn chặt nam sinh lớp nâng cao vội vàng đưa áo khoác viên cảm giác mình sắp hỏng mất, vốn muốn chụp ảnh quay phim ngày kỉ niệm thành lập trường thật tốt, sao mọi việc là ra thế này, thanh âm cô không khỏi đề cao, “Các em cởi áo khoác ra làm gì? Phải nhanh chóng cầm máu, cầm máu biết chưa! Mau đưa em ấy tới phòng y tế đi!”Dừng một chút, cô giáo nhìn về phía Khương Diễm, “Thôi, em đưa Mạnh Nịnh đi đi, những người khác không có việc gì làm cũng đừng tới quấy rầy.”*Lật Tự cởi bỏ đồng phục Thịnh Dương, đổi lại quần áo mình, cũng không có tâm trạng trang điểm, cô cởi tóc, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ tới lưng và chân Mạnh Nịnh, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu cảm thấy đau một nơi không người ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Tử Tử Hào vừa ăn cơm trưa, giọng nói mơ hồ, “Bà cô ơi, sao vậy? Em gọi cho anh làm cái gì?”Lật Tự cười lạnh một tiếng, “Mẹ nó, anh còn mặt mũi ăn cơm?”Chu Tử Hào không hiểu, “Sao anh lại không có mặt mũi ăn cơm chứ, ăn cơm thì chọc tới ai? Bà cô của tôi à, ai chọc tới em vậy?”Lật Tự vò tóc, “Còn có thể là ai chứ? Anh nhfin việc tốt anh làm đi, không phải anh bảo em tới đây để thử người lão đại thích sao?”Giọng nói Chu Tử Hào đột nhiên trở nên hưng phấn, “Vậy kết quả thế nào? Nữ sinh kia có thích lão đại của chúng ta không?”Lật Tự hít sâu một hơi, “Thích hay không em không biết, em chỉ biết cô ấy ngã từ trên bậc thang xuống, vô cùng thảm, màu chảy đầm đìa. Làm xã hội đen nhiều năm như vậy em cũng chưa bị thương nghiêm trọng như thế.”Chu Tử Hào, “…”Im lặng vài giây, anh ta phản ứng lại, không thể tin, “Mẹ nó, anh bảo em thử, vậy mà em đẩy cô ấy ngã cầu thang sao? Em muốn anh chết sao? Anh chết em cũng không sống được, lão đại sẽ không tha cho em!”Vẻ mặt Lật Tự ghét bỏ, “Em đẩy sao? Không phải em theo yêu cầu của anh sắm vai tiểu bạch thỏ vô địch thế gian sao? Trừ việc đó ra, cái gì em cũng không làm, là cô ấy tự ngã. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh cứ chờ chết đi, em sẽ bớt chút thời gian đi nhặt xác cho anh.”Chu Tử Hào, “…”Mạnh Nịnh lại một lần nữa bị Khương Diễm bế tới phòng y cửa, cô giãy dụa muốn xuống dưới, thanh âm run rẩy, “Tôi đỡ rồi, cậu thả tôi ở đây đi.”Sắc mặt Khương Diễm trầm xuống, không chút biểu cảm nhìn với Mạnh Nịnh mà nói, dáng vể này của cậu vô cùng hung dữ, cô cũng không biết mình chọc tới cậu lúc nào, không dám nói cũng không dám lộn xộn thêm có chút ấm ức, rõ ràng là cô suy nghĩ thay cậu rồi cả người quá đau, cho nên Mạnh Nịnh cũng quên mất Khương Diễm đã có bạn gái, bây giờ mới phản ứng cửa phòng y tế ra, bác sĩ trực ban cũng không biết đã đi đâu, không có ở bên Diễm ôm Mạnh Nịnh tới chiếc giường lần trước cô nằm. Mặc dù đệm mềm mại nhưng Mạnh Nịnh vừa ngồi lên đã cảm thấy đau đớn, cô cắn chặt môi, không để cho Khương Diễm nhìn ra sự khác thường của Nịnh nhẹ giọng, “Khương Diễm, cậu đi trước đi, tôi ở đây đợi bác sĩ…”Lời còn chưa dứt, cô phát hiện Khương Diễm đã đi ra Nịnh, “…”Đi thật luôn sao? Thì ra người ta nói có vợ quên người nhà… đây đúng là sự cô còn yên lặng oán thầm, Khương Diễm đã cầm hòm thuốc trở Nịnh yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cong môi, đôi mắt xinh đẹp như phát sáng, giống như ánh trăng trong buổi tối mờ Diễm híp mắt, tròng mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô, đáy lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác suy ràng là cậu tức giận, giận chính bản thân mình, cũng giận bản thân vì sao lại không ở bên cô, giận cô khiến bản thân trở nên chật vật, thê thảm như thế. Cậu bắt đầu nghĩ tới việc liều lĩnh trói cô vào bên người, từng phút từng giây cũng không cho cô rời xa tầm mắt của ro ràng cậu cảm nhận được, trái tim mình, bởi vì cô sống động trước mắt bắt đầu mãnh liệt nhảy Diễm đặt hòm thuốc trên ghế, ngồi xổm xuống, tháo giày và tất đã dính máu xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn của thiếu cậu nắm mắt cá chân của mình, Mạnh Nịnh không được tự nhiên rút chân Diễm buông mi nhìn vết thương trên bắp chân cô mà giật mình, máu đã đong lại, trái tim cậu run Diễm mở hòm thuốc, cầm lấy bình cồn sát trùng thủy tinh, giọng nói lạnh lùng, “Nằm yên.”Mạnh Nịnh, “…”Cô cảm giác mình không được tự nhiên, lỗ tai cũng không hiểu sao nóng lúc cô còn ngây người, Khương Diễm đã mở bình thủy tinh, dùng nhíp gặp bông lấy cồn sát trùng, tuy rằng động tác cũng không quá thuần Nịnh nhìn ngón tay cậu hơi run rẩy, hai đời cô sợ nhất là đau, sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy để bác sĩ làm vẫn là tốt thế, Mạnh Nịnh cẩn thận nói, “Khương Diễm, trước kia cậu đã khử trùng cho người khác chưa? Nếu chưa, hay là cậu cứ về trước đi, tôi ở đây đợi…”Sắc mặt cậu ngày càng khó chịu, Mạnh Nịnh cũng không để ý tới đau đớn, hai chân chụm lại nằm im trên giường, chôn mặt trong cô nắm chặt thành giường, giống như nữ anh hùng anh dũng hi sinh, giọng nói rầu rũ, “Vậy cậu nhẹ tay một chút, tôi sợ đau.” Cô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh ...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở...

trái tim vai phản diện