Read Chương 5 : Tự Tử from the story Vương Gia ! Vương Phi Giận Rồi by Tu_Lac_Han_Bang (Tử Lạc Hàn Băng) with 4,739 reads. dammei, sung, cổtrang. Lãnh Hắc Thầ Truyện Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 9. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; - Xin vương phi bớt giận Bạch Hầu từ đâu xông tới quỳ xuống chân cô cầu xin. Y toát hết cả mồ hôi hột khi Thanh Phong "Xin Vương phi tha mạng, xin Vương phi tha mạng, hạ quan không dám nữa." Mồ hôi trên đầu Huyện thái gia rớt xuống, cơ thể trở nên run lẩy bẩy. "Đại ca, cẩu quan như vậy phải xử tử thẳng thừng, đừng lãng phí thời gian!" Thần y vương phi vương gia tránh ra - (Chương 1618) - Tác giả Sủng Phi Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, Triệu Khương Lan liền dìu Mộ Dung Bắc Uyên đi đến bên Chương 22: Vương gia tức giận. Chuyện Vương phi bên kia nhanh chóng tra được tin mới. Sau khi Vương phi treo trên cổng thành bị hôn mê thì người sốt ruột nhất không phải tâm phúc của Vương gia, cũng không phải người hầu nào mà là một đầu bếp trong vương phủ. Người kia Vay Tiền Nhanh. Bạn đang đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi của tác giả Tuyết Duẫn đứng dưới trời tuyết khẽ thở dài. Chẳng còn ai quan tâm cô mẹ thì sớm đã không lam lũ làm lụng cả đời chỉ đổi lấy cái chết. Chết rồi thì ném lại gia tài cho cô. Nhưng đó đâu phải thứ cô muốn. Một sát thủ như cô lại muốn mấy thứ tầm thường đó sao?Cô chỉ muốn cuộc sống nghèo nàn khi xưa trở lại. Mẹ vô cùng yêu thương cô. Ba thì vô cùng quý trọng cô. Chiều chiều cả ba người sẽ cùng nhau lên triền núi ngắm hoàng hôn. Nghĩ lại cảnh tượng đó,Ly Duẫn chợt rơi nước cạnh đó, bạn cũng đừng bỏ lỡ những truyện xuyên không khác như Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều, Xuyên Nhanh Nam Chủ Lại Hắc Hóa. Reads 37,803Votes 4,356Parts 26Complete, First published Dec 04, 2021Table of contentsChương 1 Vương gia bạc tìnhSat, Dec 4, 2021Chương 2 Trả con cho ta!Sat, Dec 4, 2021Chương 3 Ngươi có ý kiến?Wed, Dec 8, 2021Chương 4 Hoa tam giác mạchFri, Dec 10, 2021Chương 5 Ôn nhu như mộngTue, Dec 14, 2021Sat, Dec 18, 2021Tue, Dec 21, 2021Chương 8 Không buông tayFri, Dec 24, 2021Tue, Dec 28, 2021Sat, Jan 1, 2022Sat, Jan 1, 2022Wed, Jan 5, 2022Sun, Jan 9, 2022Tue, Jan 11, 2022Chương 15 Ta hối hận rồiSat, Jan 15, 2022Tue, Jan 18, 2022Chương 17 Tiên sinh dạy họcSat, Jan 22, 2022Tue, Jan 25, 2022Sat, Jan 29, 2022Mon, Jan 31, 2022Chương 21 Hắn cũng rất khổMon, Jan 31, 2022Mon, Jan 31, 2022Chương 23 Lương duyên trời banMon, Jan 31, 2022Phiên ngoại 1 Lập chính phiMon, Jan 31, 2022Phiên ngoại 2 Tiểu bá vươngMon, Jan 31, 2022Mon, Jan 31, 2022Tác giả Tinh [SINH TỬ VĂN] [BÁC CHIẾN] DO NOT RE-UP WITHOUT PERMISSION!!! ============================== Văn án Vương Nhất Bác - Vương gia một nước, quyền khuynh thiên hạ Tiêu Chiến - Vương phi khuynh quốc, điên đảo chúng sinh Họ đã vì nhau trải qua bao khó khăn rào cản. Họ cùng thề ước cả đời này nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân. Tình yêu của họ được người đời ca tụng, là giai thoại lưu truyền suốt một thập kỉ. Nhưng có lẽ tình cảm nào rồi cũng đến kì hạn của nó. Mười năm trôi qua, con trai hai người cũng đã được 8 tuổi. Song thân hắn dường như đã không còn ân ái như lúc đầu. Ngày phụ vương hắn đem về một mỹ nhân như hoa như ngọc, vô tư ôm ấp, lớn tiếng bảo rằng muốn lập ả làm trắc phi, phụ thân hắn vẫn chỉ mỉm cười tùy ý người. Hai người họ cứ như vậy lạnh nhạt, mãi cho đến khi Vương Tiêu Bảo gây ra chuyện lớn. Hắn vô ý đánh chết hoàng tử nước láng giềng, bị người ta tới cửa đòi đền mạng. Vương Nhất Bác phẫn nộ ngập trời, Tiêu Chiến liều mạng can ngăn y trút giận lên con nhỏ, cầu xin y cứu lấy con trai. Vương Nhất Bác không nghe, hạ lệnh giam lỏng Vương Tiểu Bảo trong phòng, không ai được thăm hỏi. Trong không khí căng thẳng đó, Vương tiểu thế tử mất tích, trên mặt đất còn vương lại một vũng máu ghê rợn kèm với lời nhắn "Nếu ngươi có thể tìm thấy nó trước khi ta chơi chán mà tiễn nó xuống suối vàng, vậy ta sẽ tha mạng cho nó." Đợi chờ họ là một chuyến phiêu lưu đánh cược bằng tính mạng, không ai nói trước được điều gì. "Dừng tay!” Cố Hiểu Hiểu ngăn thị vệ lại, nhìn về phía Đoạn Hành" Vương gia vì sao lại phạt Bão Cầm?""Vương phi biết rõ rồi còn cố hỏi".Cố Hiểu Hiểu nhìn về phiá Bão Cầm mặt đã tái xanh, mím chặt môi "Vương gia có gì bất mãn với thiếp, xin cứ nhằm vào thiếp, việc gì phải đem Bão Cầm ra trút giận?”Đoạn Hành híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn Cố Hiểu Hiểu một lát, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười “Bản vương chỉ là muốn cùng Vương phi vun đắp một chút, đáng tiếc Vương phi lại không muốn. Bản vương không vui, Vương phi cũng không nên để bản vương nhịn sự bực tức này chứ?”Cố Hiểu Hiểu sắc mặt trắng bệch, hắn đây là quyết tâm muốn làm nàng khó xử trước mặt người khác. Như đúng như ước nguyện của hắn, ngày sau nàng với gia môn, chỉ sợ đều không ngóc đầu lên được......Đoạn Hành nhìn Cố Hiểu Hiểu chưa chịu nghe lời, sắc mặt âm trầm xuống, xem ra đêm qua hắn giáo huấn vẫn quá nhẹ, hắn cũng không ngại sẽ dạy nàng thêm một lần Hành để cho Cố Hiểu Hiểu nhớ tới đêm qua khuất nhục, vốn thân thể yếu đuối giờ phút này lại lung lay như sắp đổ, nàng nắm chặt tay” Vương gia, để Vương phi của mình nhục nhã, rất vui sao?”“Vương phi?” Hắn lạnh a một tiếng” nếu thế, mời Tần Vương phi tự mình lựa chọn, hầu hạ bản vương, hay là để nha hoàn của ngươi bị phạt?”Cố Hiểu Hiểu tay nắm chặt vào lòng bàn tay, nàng rủ mắt xuống, sau đó giơ tay lên bên cạnh tách trà đã sớm nguội, ực mạnh một ngụm, cúi người nuốt vào trong miệng, lập tức để tách trà xuống. Nàng đứng thẳng người, nghĩ đến hắn vừa cùng những ca kĩ kia triền miên, có chút không nhịn được muốn ói” Vương gia, nếu không còn gì phân phó, thiếp liền dẫn Bão Cầm lui xuống”.“Bản vương có nói cho ngươi đi sao?” Đoạn Hành nhìn sắc mặt nàng vưà lóe lên một tia căm ghét, tức giận không thôi. Bất quá chỉ là nữ tử dựa hơi hắn trèo cao mà lại dám ghét bỏ hắn?Bàn tay hắn nắm chặt eo nhỏ nhắn của Cố Hiểu Hiểu, đột nhiên vung nàng lên trên giường,xung quanh các ca kĩ nữ giật nảy mình, nhao nhao tránh ra nhường vị hãi đêm qua lại một lần nữa đánh tới, Cố Hiểu Hiểu sắc mặt trắng bệch”Vương gia, ngài muốn làm gì!”Nàng không phải thanh lâu nữ tử, nhưng lại bị hắn tùy ý động chạm, sức nàng phản kháng so với hắn cũng vô dụng, thậm chí còn là đổ thêm dầu vào lửa, hắn tức giận xé nát váy áo của nàng......Ngay trước mặt mọi người làm nhục nàng, Cố Hiểu Hiểu thống khổ nhắm mắt lại, nam nhân tuấn mỹ càng tức giận, hung ác nham hiểm lấp đầy hai con ngươi, nói với ca cơ đang ngơ ngác lạnh lùng nói “Tiếp tục hát! Bản vương cho phép các ngươi dừng lại sao?”Tiếng ca du dương, quanh quẩn lượn vòng.......Hai ngày sau.“Tiểu thư, người thế nào rồi? hôm nay là ngày về nhà mẹ. Bão Cầm lắc lắc Cố Hiểu Hiểu, “Vương gia sáng sớm liền dẫn Cẩm Sắt phu nhan ra cửa, nhìn giống như không có ý định lại mặt cùng người.”Cố Hiểu Hiểu giống như không nghe thấy, nàng co quắp trên giường, đầu tóc rối bời, ánh mắt đờ ngày Đoạn Hành tại chính điện làm nhục nàng trước mặt nhiều người, nàng không còn dám ra khỏi cửa phòng một bước,nàng chịu không nổi ánh mắt mỉa mai của người khác, mà căn tân phòng này, trong mắt nàng lại biến thành lồng giam tinh Cầm nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Hiểu Hiểu,dáng vẻ mờ mịt luống cuống, lo lắng không thôi “Tiểu thư, vương gia đã không đối xử tốt với người, không bằng chúng ta trở về nói cho lão gia biết, lão gia nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài. Còn có biểu thiếu gia, hắn cũng......”“Bão Cầm, nói cẩn thận!” Cố Hiểu Hiểu bỗng nhiên hoàn hồn,vội nói “Không thể, không thể để cho người biết những chuyện này. Nếu ngươi không muốn ở lại vương phủ, hôm nay khi trở về tướng phủ, chớ cùng ta chịu khổ”.Nàng ngồi trước bàn trang điểm, trên tấm gương soi trái phải, người trong gương quá tiều tụy, lại nói “Để ta rửa mặt trước đã, phấn thoa dày một thêm chút, xem xem thần sắc ta một chút, không thể để cho phụ mau lo lắng......”Bão Cầm theo nàng chọn trang phục, nhưng trong lòng chua xót “Tiểu thư, nô tỳ sao lại sợ khổ, nô tỳ chỉ cảm thấy tiểu thư quá khổ, vương gia hắn...... Nếu là biểu thiếu gia......”Bão Cầm “Chỉ cần có ta ở đây,nhất định sẽ không để cho ngươi có mệnh hệ gì. Chỉ là ngươi cũng đừng nhắc đến biểu ca, đỡ rước lấy phiền phức”.Bão Cầm nghe xong không còn dám trách, Cố Hiểu Hiểu cắn chặt môi dưới, tay lau sạch nước chọn con đường này, sẽ không còn cơ hội quay đầu lại, huống chi chỉ cần có thể bảo vệ lo cho gia phủ, nàng có cắn đến nát răng cũng phải đi tiếp.“Vương phi ở phủ Tần Vương của ta vui đến quên cả trời đất, không có ý định lại mặt?”Âm lạnh như băng của Đoạn Hành vang lên bên tai, sắc mặt Cố Hiểu Hiểu đột ngột căng thẳng, vội vàng đứng dậy làm lễ” Thần thiếp, tham kiến vương gia”.Nam nhân trước mặt thân mang cẩm bào đỏ sậm,dệt kim tuyến ra cự mãng ở trước người, bên hông phối thêm ngọc bội tinh xảo, lộ rõ thân phận cao quý, dung nhan tuấn dật phi phàm, chỉ là sắc mặt có chút không vui. Nàng đôi mắt hơi liễm, không dám nhiều Hành nhìn Cố Hiểu Hiểu thân thể bạc nhược, váy áo nhung lụa phức tạp tựa như bao hết lấy cơ thể nàng. Hắn nhíu chặt lông phủ bạc đãi nàng sao, mới có ba ngày gầy thành dạng này?“Ngươi chậm chạp không có động tĩnh, thế nào, ngươi chờ bản vương đến mời ngươi đi?”Cố Hiểu Hiểu khẽ cúi đầu “ Thần thiếp không chuẩn bị thỏa đáng, không biết là khi nào đi?”Đoạn Hành hừ lạnh một tiếng, không nói một lời, nhanh chân đi ra ngoài Cầm từ dưới đất đứng dậy,thay Cố Hiểu Hiểu bất bình“Rõ ràng là vương gia sáng sớm đã đưa Cẩm Sắt kia ra ngoài, mới trì hoãn việc, bây giờ lại tới oán trách tiểu thư không có động tĩnh...... Còn có Cẩm Sắt kia cũng thật sự là, biết rõ tiểu thư là chính phi, nàng ta là thị thiếp không biết đến bái kiến vương phi thì cũng cũng thôi, sao còn hết lần này tới lần khác cản trở vương gia xuất hành!”Cố Hiểu Hiểu vỗ vỗ Bão Cầm “Được rồi, đi thôi.”Nha đầu này, cái gì cũng tốt, chỉ là nói nhiều một chút, không giữ được chuyện trong người cùng nhau đi ra cửa phủ, liền nhìn thấy Tần Vương trên xe ngựa khắc hoa hắc đàn. Màn xe bị người bên trong nhấc lên, lộ ra một gương mặt nữ tử tinh xảo. Sau đó, đoạn hành cũng nhô đầu ra, đối với Cố Hiểu Hiểu có chút ngơ ngẩn bất mãn nói “Thất thần làm gì, sao còn chưa lên?”Cố Hiểu Hiểu được nha hoàn nâng lên xe ngựa, xe ngựa sang trọng rộng rãi thoải mái, nhưng nàng lại cơ hồ không thở phi lại mặt lại,hắn mang theo cả tiểu thiếp đi, thủ đoạn làm người nhục nhã này, cũng chỉ có hắn nghĩ ra.“ Lúc trước Cẩm Sắt muốn đi bái kiến Vương phi tỷ tỷ, bất quá vương gia không cho phép. Mấy ngày nay ra ngoài, luôn luôn bị người khác nhận lầm thành Vương phi tỷ tỷ, thật sự là......”Cẩm Sắt người mềm mại không xương tựa trên người Đoạn Hành, che miệng cười Hiểu Hiểu mí mắt cũng chẳng muốn nhấc “a, vậy không bằng chúng ta cúi xuống dưới, xem ai ngay trước mặt bản phi gọi ngươi một tiếng Vương phi?”Cẩm Sắt bị chẹn họng một chút, tức giận không thôi “Ngươi! Vương gia, người nhìn nàng kìa......”Cố Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn về phía Đoạn Hành, không biết tiếp theo hắn lại sẽ nói gì để khinh bỉ Hành mắt hẹp dài tinh tế nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu, không ai nói chuyện,không khí trong xe ngột ngạt đến cực hạn Vậy là Ôn Nhu Bạch đã thật sự mất tích khỏi vương phủ. Ngay trong đêm, tất cả các ám vệ trong phủ cùng trong cung đều đồng loạt bị điều động ra ngoài tìm người. Mọi ngóc ngách trong kinh thành đều bị lật tung lên, dân chúng đang say giấc cũng bị quan binh gõ cửa khám xét. Ban đầu, dân chúng ai cũng rất khó chịu, nhưng khi biết nguyên nhân, biết Ôn Nhu Bạch bị bắt đi tất cả đều đồng loạt phẫn nộ cố gắng phối hợp với quan binh. Ai chẳng biết Ôn Nhu Bạch chính là người đã ngăn cản chiến tranh, giúp vương gia diệt trừ phản tặc còn là vương phi tương lai của bọn họ, trong lòng mỗi người đều âm thầm mang cái tên dám động tay trên đầu thái tuế kia phanh thây thành trăm mảnh. Trời tờ mờ sáng, tất cả ám vệ được phái đi cũng đều đồng loạt quay về, Trương quản gia sốt ruột hỏi dồn - Làm sao ? Có tìm thấy hay không ? Tất cả ám vệ đều cúi đầu im lặng, hiển nhiên là vẫn không có tung tích gì, Lãnh Hắc Thần ngồi giữa phòng, khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào nhưng hai tay siết chặt đến nổi bóp nát ly rượu trên tay cũng đủ làm cho mọi người hiểu rõ tâm trạng của hắn. Điều này cũng không có gì khó hiểu, ái nhân bị bắt đi ngay dưới mí mắt của mình, không biết kẻ địch là ai , không biết người kia có bị làm khó dễ gì hay không ? Mảnh vỡ của ly rượu cứa vào tay làm hắn thanh tỉnh không ít, ra lệnh cho mọi người tiếp tục tìm kiếm, tìm ở kinh thành không thấy thì tìm sang các vùng lân cận, dù bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được người mang về. Lãnh Hắc Thần sợ hãi, sợ Ôn Nhu Bạch sẽ bị bọn bắt đi dùng hình, nghĩ tới cơ thể khó khăn lắm mới nuôi có da có thịt kia một lần lại một lần bị người mang ra đánh đập tâm can hắn lại đau như bị đâm vào mấy nhát dao... Thời gian cứ thế trôi qua, cũng đã hai ngày nhưng đối với vương gia lại giống như hai thế kỷ đã trải qua, mỗi một canh giờ đều mang theo hy vọng, đến cuối cùng lại phải thất vọng. Trương quản gia nhìn Lãnh Hắc Thần uống hết ly này đến ly khác, hết bình này đến bình khác dường như muốn mang toàn bộ rượu trong thiên hạ uống cạn, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lão biết trong lòng hắn hiện tại rất khó chịu, hắn muốn say nhưng càng uống lại càng tỉnh,càng tỉnh thì lại càng sâu sắc nhận ra Ôn Nhu Bạch vẫn chưa quay về. Hắn nhớ lại bữa cơm hôm đó, phải chăng hắn không tức giận, hắn không bỏ đi, hắn ở lại bên cạnh y thì sẽ không có chuyện gì ? Trên đời này làm gì có nhiều chữ "giá như" , "nếu như" vậy chứ ? Chuyện đã xảy ra hắn hối hận thì có được gì không ? Hắn đưa mắt nhìn bầu trời âm u không có lấy một tia sáng, nhớ lại nụ cười của y, Ôn Nhu Bạch ít khi cười, nhưng mỗi lần y cười lên đều rất xinh đẹp, đều mang theo vầng hào quang xua tan đi lạnh lẽo trong trái tim hắn. Hắn nhớ những lúc Ôn Nhu Bạch tạc mao với hắn, nhớ y làm nũng với hắn, nhớ lại ngày đầu tiên Ôn Nhu Bạch bước chân vào vương phủ hắn đối xử với y tồi tệ cỡ nào... Có bao nhiêu cái để nhớ có bấy nhiêu nhát dao đâm vào tim hắn, đau đớn đến nghẹt thở. - Tiểu Bạch ngươi hiện giờ ở đâu ? Ông trời ơi, Lãnh Hắc Thần ta trước giờ giết người không đếm xuể, thù oán của ta để ta một mình gánh lấy, trăm vạn lần đừng tổn thương y có được không ?Lãnh Hắc Thần ta trước giờ cứ nghĩ mình không sợ trời không sợ đất nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu được thế nào là " Người tính không bằng trời tính ". Ta không biết thần linh trên trời có thật sự tồn tại hay không ? Chỉ cần mang Tiểu Bạch toàn vẹn quay về ta đồng ý đánh đổi tất cả những gì mình đang có... Lãnh Hắc Thần đang mãi mê với những suy nghĩ của mình thì có một hạ nhân chạy vào bẩm báo - Vương gia...vương gia..có người gửi cho ngài một bức thư Lãnh Hắc Thần bây giờ còn tâm tình nào mà đọc thư ? Hắn phất phất tay ý bảo hạ nhân kia lui xuống hắn không muốn bị làm phiền, hạ nhân kia run sợ nhìn hắn giọng run run - Vươn...g gi....a ngư...ời nhìn xem... Lãnh Hắc Thần quay mặt qua nhìn, hắn sững người, đồng tử co rút lại , tay run run cầm lấy mảnh vải dính máu kia...là mảnh vải trên bộ y phục mà Ôn Nhu Bạch mặc lúc mất tích. Một mảnh vải bị nhuộm bởi màu máu đỏ làm cho hắn như muốn nổi điên lên , một cước đạp cái bàn đá bay vào tường vỡ tan nát, trong hậu viên vương phủ vang lên tiếng phát tiết thống khổ nồng đậm bi thương . Hạ nhân kia hoảng sợ... Vương gia thật sự đã phát hỏa rồi, hắn hai tay run run dâng bức thư lên, Lãnh Hắc Thần ánh mắt như muốn giết người, bàn tay lạnh ngắt cầm lấy lá thư kia, chỉ thấy sau khi đọc xong hắn không nói với ai một câu nào, dùng khinh công của mình chạy như bay ra khỏi vương phủ... - - Chương này hơi ngắn 😆

vương gia vương phi giận rồi