Sơn lót là lớp sơn có tác dụng là tặng phần bảo vệ giúp bề mặt sơn trong và sau quá trình thi công được bền bỉ hơn, tăng tuổi thọ, bền màu cho mặt sơn theo thời gian. Sơn lót rất cần thiết và không hề lãng phí, bất kể tường mới hay tường cũ, chúng không chỉ góp
11 tuổi uống sữa gì cũng được. Không nhất thiết phải uống sữa Ensure chi cho mắc, uống sữa tươi ngày 2-3 hộp, ăn yoghurt cũng tốt lắm. Ngoài ra, quan trọng là nên tắm nắng ngày 15 phút để có vitamin D để chuyển hóa canxi vào xương. Nên tập thể thao để giúp xương phát
Tuyệt nhiên DIY không bao hàm những hoạt động làm ra "sản phẩm" để bán kiếm lợi nhuận. Còn Handmade là các sản phẩm chỉ dùng tay để tạo ra, không có sự hỗ trợ của các công cụ như máy móc, vật liệu, thường là (những món đồ dễ làm, bé xinh) và cũng có thể làm
Khủng hoảng tuổi 22. Tôi là con riêng của bố. Bố tôi là giáo sư, ngoài 80 tuổi. Tôi được bố chu cấp tiền ăn học, sống với mẹ cùng bà ngoại ở quê. Tôi tự ti khi so với bố, mỗi lần gặp đều căng thẳng, thậm chí né tránh, sợ hãi.
XSIM cung cấp kiến thức về sim phong thuỷ từ cách chọn sim, công cụ bói sim, kiến thức về thị trường sim phong thuỷ hợp mệnh, tuổiTruy cập ngay XSIM.vn Ý nghĩa số điện thoại của bạn là gì Sim mệnh Thổ (3) Sim số đẹp (22) Sim tuổi Dần (2) Sim tuổi Dậu (5)
Vay Tiền Nhanh. 22 tuổi, là cái ngưỡng chuẩn bị kết thúc một giai đoạn của cuộc đời và bắt đầu bước sang một giai đoạn khác như là một điều tất yếu của cuộc kết thúc những ngày tháng sinh viên tự do và bay bổng, cái khoảng thời gian tự làm chủ cuộc sống của mình. Mọi thứ dường như không hề có một quy luật cụ thể nào sớm ta có thể lười biếng ngủ nướng thêm một chút xíu và đôi lúc cho phép bản thân mình cúp một tiết học nhàm chán trên giảng đường, lang thang đâu đó, có thể là chạy vòng vòng qua những con phố hoặc chỉ đơn giản là rúc vào một quán coffee làm những điều vặt cũng có lúc nổi hứng dậy thật sớm, hít hà cái không khí thanh mát vào lúc sáng sớm, căng tràn cả lồng ngực bé nhỏ, ăn một bữa sáng thật sang chảnh, thêm một ngụm sữa chua tươi mát và nghêu ngao một vài đoạn nhạc nào đó không nhớ rõ tên khi tới có những lúc, ta mệt mỏi với bài vở, với những hoạt động hay chương trình nào đó, có những đêm thức trắng để chuẩn bị, để chạy song song cả hai khiến ta bơ phờ và chỉ muốn chửi thề những ngày làm ta ám rồi dù có khó khăn hay mệt đến muốn chết đi chăng nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, khi bên cạnh ta luôn có những "chiến hữu kề vai sát cánh", những người lăn lộn cùng ta lê lết từ nơi này cho đến nơi khác, từ trường học cho tới nhữngchương trình và hoạt động bên ngoài. Khi đó, ta thấy thật hạnh phúc vì bên cạnh luôn có những người chung chí hướng, làm việc ăn ý và hợp rơ tới lạ thường. Những điều nho nhỏ cũng mang đến cho ta cái cảm giác hạnh phúc, mãn nguyện và tự hào. Sinh viên không có gì ngoài nhiệt huyết của tuổi trẻ, đến với nhau vì chung chí hướng, chung nụ cười và không câu nệ quá nhiều để rồi khi bước sang tuổi 22, ta thấy "Hẫng" khi vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi sự thật là mình sắp phải kết thúc cái khoảng thời gian tốt đẹp ấy. Vẫn chưa thực sự sẵn sàng để bước chân vào cuộc sống xô bồ ngoài kia, nơi mà người ta thường nói không gì là không chợt thấy mông lung với tất cả mọi thứ, loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo, mải miết với những suy nghĩ không biết rồi sau này mình sẽ như thế nào đây, mình sẽ làm thế nào để tiếp nhận một môi trường hoàn toàn mới hay đại loại là những câu hỏi không rõ mục đích như vậy... Những câu hỏi như một dòng suối, luôn sẵn sàng chày ào ào vào trong suy nghĩ, sự lo lắng luôn len lỏi trong từng khoảnh khắc, rồi ta lại tự đưa mình vào vòng xoáy luẩn quẩn, vẫy vùng trong đó, nhưng mãi chẳng thể nào thoát ra mệt mỏi nghĩ về tương lai, nhìn xung quanh xem bạn bè ta đang làm gì và bắt đầu so sánh ta với những người đó. Cũng chính từ đây mà sự ganh tị hình thành và đâu đó có một chút đố kị. Thấy bạn bè mình ai ai cũng đang làm cái này cái kia, tự nhiên bản thân cũng muốn chạy theo những cái đó mà không kịp dừng lại một chút thôi để hỏi bản thân xem mình có thích hay có thực sự phù hợp với bản thân hay không?Để rồi đến lúc ta thấy mình không còn là mình trước đây, thấy mình như một cái xác vô hồn chơi vơi giữa dòng đời, có thể ngã khụy xuống bất cứ lúc nào thì ta mới giật mình tự hỏi bản thân rằng mình thực sự đang làm cái gì thế này? Từ khi nào mà bản thân lại chạy theo những cái hư danh, chạy theo những cái "của người ta" mà không suy nghĩ?Có những lúc ta muốn làm điều gì đó thật nổi loạn để xua đi cái cảm giác chán nản và bất lực. Ta thử làm hết cái này đến cái kia; cắt phăng mái tóc dài từng theo ta mấy chục năm và kết thân với mái tóc ngắn đầy lạ lẫm, mặc những bộ đồ mà trước đây từng nói rằng có chết cũng không bao giờ mặc những cái đó, làm những điều thật khác thường ngày, ta như điên loạn giữa mớ hỗn độn ấy. Nhưng rồi ta lại mệt mỏi suy nghĩ về những điều điên khùng đó, nó có thể làm ta thoải mái trong một thời gian ngắn, nhưng không thể nào chữa trị được căn bệnh mà ta đang mắc thấy mình thật ngớ ngẩn khi đôi lúc tự tưởng tượng ra trong đầu cảm giác muốn thử một lần được rơi xuống từ sân thượng của một tòa nhà cao thật cao; hay tự nhiên hiện ra trước mắt hình ảnh ta dường như đang nổi điên và cố gắng điên cuồng để giết một ai đó trong cơn tức giận ngùn ngụt. Ta giật mình tự hỏi, hay ta đang mắc phải một chứng bệnh tâm lý nào đó và cần đến sự tư vấn của bác cả những điều đó chắc chắn rồi sẽ qua, nhưng không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt hoàn toàn và trả lại ta của những ngày tháng trước đây. Tuổi 22 thật sự là một ngưỡng cửa đầy khó khăn mà ta phải tự bước qua để thực sự trưởng thành và bước vững vàng vào giai đoạn tiếp theo của cuộc giờ, ta chỉ muốn quay lại những ngày tháng bắt đầu của tuổi 20... Mạnh mẽ như một cơn lốc tiến về phía trước, không muộn phiền, không chán nản mà đầy nhiệt
Mình của tuổi 20 và tuổi 22. Mình của thuở đầu mới sang Đức và sau hơn 2 năm sống tại Đức. Mình của những thay đổi đến bất ngờ. Ngồi nói chuyện với chị bạn, tụi mình chợt nhận ra cả hai đứa đã thay đổi một cách “chóng mặt”. Mình sang Đức năm 19 tuổi hơn, còn chị 20 tuổi hơn. Cả hai quen biết nhau khi còn ở Việt Nam, sang Đức lại sống cùng nhà. Thế nên, hành trình của cả hai dường như được ghi dấu lẫn nhau, đứa này nhìn đứa kia, và cả hai cùng thay đổi theo từng năm tháng. Nếu tuổi 20 của tụi mình đến Đức với sự mộng mơ thì tuổi 22, 23 bắt đầu xuất hiện những trăn trở, sự dè chừng và con mắt nhìn đời “bớt hồng” hơn ngày trước. Và rồi, tụi mình chợt nhận ra những thay đổi rất lớn của nhau và biết rằng chính những thử thách tụi mình trải qua đã khiến cách nhìn đời, cảm nhận cuộc sống chuyển biến một cách thực tế hơn. Có những thay đổi lớn nhỏ khác nhau, nhưng thôi mình kể cho các bạn nghe vài thứ trọng tâm để biết rằng sự thay đổi diễn ra thường xuyên và nó có thể xảy ra trong tương lai nữa. Chuyện áp lực tài chính Năm 20 tuổi, tụi mình bắt đầu học cách cảm nhận những khó khăn về mặt tài chính nhiều hơn khi dịch Covid ập đến và kéo dài dai dẳng. Khoảng thời gian đầu, tụi mình vẫn tiêu xài thoải mái tất nhiên trong giới hạn cho phép, rồi suốt ngày nghĩ đến những cung đường du lịch nào phải đi. Vì năm đầu tiên tụi mình không cần trả học phí, thế nên gánh nặng về học phí vẫn chưa có tác dụng gì đối với cả hai. Thời kỳ đó, mình sống dựa vào tiền bố mẹ là chủ yếu và cũng chưa nghĩ nhiều đến việc mình phải lên kế hoạch tài chính như thế nào cả. Đời sống tuổi 20 đơn giản hơn về mặt tài chính, vì lúc đó tụi mình chưa cần nghĩ và lo nhiều như hiện tại, khi gánh nặng về học phí, sinh hoạt phí đắt đỏ do lạm phát tác động trực tiếp đến cuộc sống tụi mình. Năm đầu tiên, mình đi làm đến đâu lại tiêu đến đấy. Mùa hè đầu tiên, mình đi làm thực tập có lương và đi làm nhà hàng để kiếm thêm tiền. Lúc đó mình kiếm cũng kha khá và số tiền kiếm được đều đổ vào đi du lịch. Thời đó, mình còn sống theo chủ nghĩa YOLO You only live once và tiêu xài cho hiện tại, ít khi nghĩ đến tài chính trong tương lai. Và rồi Covid đợt 2 ập đến ở Đức, mình mất việc ở nhà hàng hơn nửa năm, nó cũng đồng nghĩa rằng mình bắt đầu dùng tiền của bố mẹ trở lại và không có tiền dự trữ cho bản thân vì đi du lịch quá nhiều. Cuối năm 2020, mình cũng bắt đầu trả học phí học đại học với chi phí là 345 Euro/ 1 tháng, thế là gánh nặng tài chính bắt đầu xuất hiện. Thời đó mình cũng không kiếm được các công việc văn phòng có thể làm home-office vì mới vào học năm nhất, nên nhà tuyển dụng thường không có nhiều ưu tiên. Thế nên, một tháng tính luôn cả tiền học phí, mình phải chi tầm 700-800 Euro. Và mình nhận ra được sự khó khăn chồng chất khi mình luôn cảm thấy tội lỗi khi sử dụng tiền của bố mẹ, và cùng thời điểm đó ở Việt Nam cả gia đình mình cũng đang đối mặt với nhiều vấn đề tài chính. Và cũng từ trải nghiệm này, mình nhận ra rằng kiếm tiền để chi trả cho cuộc sống ở Đức không dễ như mình đã từng nghĩ lúc chớm tuổi 20. Vậy đó, bài học lớn nhất về tài chính nước Đức đã dạy mình là lên kế hoạch tài chính càng sớm càng tốt. Không nói đến việc đầu tư, mà chỉ đơn giản là số tiền mình kiếm được nên được chia ra theo nhiều quỹ và dùng ở mức cho phép. Mình học được cách tiết kiệm nhiều hơn sau khi bị ảnh hưởng nặng nề bởi dịch Covid về vấn đề việc làm. Kể từ bước ngoặt đó, suy nghĩ của mình về tài chính thay đổi rất nhiều. Từ một đứa không hay kiểm soát chi tiêu của bản thân, mình đã thay đổi cách chi tiêu bằng việc ghi chép các khoản phí phải trả để biết được mức sống của mình cần bao nhiêu. Tuổi 22 ở hiện tại, mình đôi lúc vẫn chịu nhiều áp lực tài chính, nhưng mình học nhiều hơn về tài chính để biết cách chi tiêu rõ ràng hơn và học cách tiết kiệm cho trường hợp khẩn cấp nếu có xảy ra nữa. Con người không phải ai cũng tốt như mình đã nghĩ ở tuổi 20 Ở Việt Nam, mình cũng biết được chút ít về xã hội và nhiều cạm bẫy của nó, thế nên trong mình vẫn luôn có sự dè chừng nhất định. Ở cái tuổi 20, mình đến với nước Đức và cứ à ố với sự tốt bụng của những người mình đã từng gặp. Họ giúp đỡ mình rất nhiều, và cứ thế nó giúp mình có thiện cảm với đất nước này hơn. Nhưng càng sống ở Đức, mình thấy được nhiều mặt trái của quốc gia này. Vì là vùng đất của người nhập cư, nên xã hội của Đức là sự hòa quyện của nhiều thành phần, nhiều chủng tộc khác nhau. Và mình đã hiểu được cái mùi của sự bóc lột sức lao động, sự ganh ghét và đố kỵ của những con người cùng chung chủng tộc nhập cư đến Đức. Và rất nhiều những câu chuyện mình được đọc từ những người bạn, được nghe từ những anh chị đi trước về nhiều cạm bẫy trong cuộc sống ở Đức nữa. Mình luôn tự hào mình là người Việt Nam, và càng đi xa thì niềm tự hào của mình càng tăng lên mạnh mẽ. Nhưng tất nhiên không phải người Việt Nam nào cũng tốt! Mình của tuổi 20 trải qua sự bóc lột sức lao động khi đi làm nhà hàng chủ người Việt. Mình hiểu được cảm giác bị trả lương thấp hơn, bị bắt làm những công việc không thuộc nghĩa vụ của người chạy bồi bên ngoài như rửa chén, cọ rửa nhà vệ sinh. Nói rõ hơn thì mình xin việc làm part time ở nhà hàng với công việc chạy bồi bàn, nhưng vì thấy mình nhanh nhẹn nên một vài người trong bếp bảo mình vào rửa chén thay họ, và tất nhiên đồng lương của mình vẫn không thay đổi và làm việc nhiều hơn. Cái trải nghiệm của tuổi 20 đã hằn sâu trong tâm khảm của bản thân, để dạy mình rằng sự ngây thơ của tuổi 20 đã không còn ở hiện tại. Đó chỉ là 1 ví dụ nhỏ từ trải nghiệm của mình. Cái trải nghiệm ấy dạy cho mình cách cẩn trọng với các mối quan hệ dù là người Việt hay người từ quốc gia khác. Mình của tuổi 22 học được cách giao tiếp rõ ràng trong mọi công việc hiện tại, âu cũng là từ trải nghiệm đã kể trên. Không chỉ giao tiếp thông thường, mà còn là sự ưu tiên trong việc giao tiếp rõ ràng về trách nhiệm, về từng task mình phải làm, và những yêu cầu xung quanh. Những trải nghiệm đã giúp mình biết được tầm quan trọng của việc giao tiếp rõ ràng và giao tiếp có chọn lọc. Nhờ đó, ở tuổi 22 mình hiểu được rằng những mối quan hệ nào mình cố gắng duy trì và những mối quan hệ độc hại khiến mình phải cẩn trọng và cảnh giác để tránh xảy ra những ngu dại mình từng có ở tuổi 20. Nhìn đời một cách thực tế và bớt mơ mộng như tuổi 20 Ở tuổi 20, mình mơ mộng nhiều về cuộc sống ở nước Đức, mơ mộng về cuộc sống tự do, mơ mộng về cuộc sống của một digital nomad, mơ mộng về sự xê dịch của những chuyến đi. Ờ thì cái sự mơ mộng của ngày ấy chỉ còn đọng lại chút ít bởi vì càng lớn mình càng nhận ra sự ổn định về cuộc sống đối với mình cần được ưu tiên. Ở tuổi 22, mình bớt bồng bột và mơ mộng về sự xê dịch của digital nomad bởi vì mình nghĩ nhiều hơn về học hành, công việc trong tương lai, về mối quan hệ thân thiết, và sự phát triển đường dài trong lĩnh vực mình chọn nữa. Sự ổn định đối với mình được ưu tiên hàng đầu khi mình nhận ra rằng mình sẽ khó có thể hoàn thành tốt được công việc nếu đầu óc của mình vẫn còn vướng bận đến việc mình nên làm gì cho ngày hôm nay và ngày mai mình sẽ ở nơi nào. Ở tuổi 22, mình nhận ra có nhiều yếu tố khách quan tác động đến việc ưu tiên cho sự ổn định của mình, chẳng hạn như mối quan hệ tình cảm, công việc mình đang có, sự rắc rối trong những lần tìm nhà và chuyển nhà, Thế nên, mình có xu hướng tìm về những giải pháp an toàn cho việc xử lý yếu tố ngoại cảnh, và từ đó mình mới có nhiều tâm trí để hoàn thành những công việc mình yêu thích. Ở tuổi 22, mình học được cách nhìn thực tế từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Mình nhận ra sức khỏe và thời gian của mình có hạn, nên mình ưu tiên sống cuộc đời cho mình trước và tiếp xúc với những mối quan hệ có ích cho bản thân. Việc chọn lọc mối quan hệ bắt đầu được hình thành từ khi mình nhận ra rằng mình không thích dành thời gian cho những cuộc trò chuyện vô bổ hay những chiếc party không mang lại niềm vui mà chỉ khiến mình càng cảm thấy tội lỗi về sự trôi nhanh của thời gian. Ở tuổi 22, mình học được cách tập nói “Không” với những công việc mình cảm thấy không phù hợp. Ngày còn tuổi 20, mình ôm đồm nhiều thứ và kết quả không tốt như mình nghĩ, thế nên mình rút ra được bài học về việc ưu tiên chất lượng hơn số lượng. Càng được trải nghiệm, mình càng nhận ra sống thực tế là điều cần thiết cho cuộc sống và sự phát triển của mình ở hiện tại. Càng lớn, mình nhận ra rằng để hoàn thành một điều gì đó, mình cần phải kết nối nó với những yếu tố ngoại cảnh xung quanh và đánh giá các điểm tốt và xấu tác động đến kết quả của điều mình đang làm. Và ở tuổi 22, mình thấy được cuộc sống bớt mơ mộng và tập trung vào điều mình đang làm là sự ưu tiên lớn nhất mà bản thân đang hướng tới. Thật ra, mình có nhiều sự thay đổi trong cách nghĩ lắm. Ở tuổi 22, mình ngẫm nghĩ và phản chiếu lại bản thân của những cái tuổi trẻ hơn, mình nhận ra nhiều sự khác biệt rõ rệt ở ngưỡng cửa chuẩn bị bước vào đời. Cuộc sống hiện tại đối với mình bớt màu hồng hơn, vì mình biết được những trải nghiệm đã qua giúp mình có cái nhìn cẩn trọng hơn với mọi thứ xung quanh. Nếu không có những thử thách và trải nghiệm của tuổi 20, mình nghĩ rằng cái góc nhìn của tuổi 22 mình chưa thực sự thay đổi nhiều đến thế. Bên cạnh đó, tuổi 22 đối với mình như thời gian chuẩn bị cho sự ưu tiên phát triển của bản thân trở về sau với nhiều sự cẩn trọng và sự học hỏi từ tuổi 20.
Skip to content 1 Tuổi 22 quan trọng nhất đời người Nếu quay lại tuổi đó, tôi sẽ lựa chọn hạnh phúc và học cách biết hài lòng2 Sau tuổi 22, nhất định phải ghi nhớ 6 kỹ năng này mới có thể thành công3 5 Thói quen tài chính tốt bạn nên bắt đầu ở tuổi 224 Sẽ Làm Gì Nếu Bạn 22 Tuổi Và Không Có Gì Trong Tay? – YBOX5 Những điều nên làm trước tuổi 226 Bạn đang lạc lối ở tuổi 22?7 Chênh vênh tuổi 22 – Không còn trẻ mà cũng chưa trưởng thành8 NẾU TÔI BIẾT KHI CÒN 22 – ĐỊNH HƯỚNG NGHỀ NGHIỆP TUỔI 229 Chênh vênh tuổi 22… – Báo Dân trí10 Ở tuổi 22, bạn nên có những kinh nghiệm phỏng vấn gì?11 Sau 22 Tuổi Nhất Định Phải Ghi Nhớ Những Kỹ Năng Này Để12 22 tuổi phải làm gì để đến năm 30 không trắng tay với cái đầu trống rỗng?13 Dành cho người tuổi 22 Nếu đã có đam mê, đừng ngại bước lại từ 1 Tuổi 22 quan trọng nhất đời người Nếu quay lại tuổi đó, tôi sẽ lựa chọn hạnh phúc và học cách biết hài lòng Tác giả Ngày đăng 03/12/2022 Đánh giá 824 vote Tóm tắt Không phải người ta bỗng dưng có thể làm điều mình muốn. Con người luôn cần bắt đầu từ những công việc nhỏ nhất. Trước khi có thể trở thành một Khớp với kết quả tìm kiếm Khi 22 tuổi, hãy học về nghệ thuật sống, biết nhiều hơn các vấn đề thực tế và biết phải sống thế nào để trở thành một người thật sự có giá trị. Chúng ta cần tin tưởng theo câu danh ngôn “Học làm người trước, học việc sau” để trở thành một người … 2 Sau tuổi 22, nhất định phải ghi nhớ 6 kỹ năng này mới có thể thành công Tác giả Ngày đăng 02/06/2022 Đánh giá 515 vote Tóm tắt Nếu việc đòi hỏi làm bạn cảm thấy ngại ngùng hay lo lắng, sao không thử tập luyện khả năng “đòi hỏi” ở một nơi khác trước. Thay vì đơn giản rút Khớp với kết quả tìm kiếm Chẳng ai muốn bị nhận lấy những lời khiển trách cả, cho dù câu nói “anh sai rồi đấy!” được chuyển đến bạn dưới hình thức hay phong cách nào đi chăng nữa. Thường thì khi nhận được thông tin phản hồi rằng mình đã làm ra một việc tồi tệ, con người … 3 5 Thói quen tài chính tốt bạn nên bắt đầu ở tuổi 22 Tác giả Ngày đăng 11/28/2021 Đánh giá 283 vote Tóm tắt 5 Thói quen tài chính tốt bạn nên bắt đầu ở tuổi 22 … Hãy tận dụng sức mạnh của những gói gửi tiết kiệm hoặc đầu tư để làm giàu khối tài sản của bạn Khớp với kết quả tìm kiếm Hàng giảm giá chưa hẳn đã không tốt, nếu biết cách săn những đợt giảm giá lớn từ các cửa hàng uy tín, chất lượng… bạn vừa sở hữu được những món hàng chất lượng vừa tiết kiệm được chi tiêu. Bạn không nên nhầm lẫn giữa hàng chất lượng giảm giá và hàng … 4 Sẽ Làm Gì Nếu Bạn 22 Tuổi Và Không Có Gì Trong Tay? – YBOX Tác giả Ngày đăng 02/14/2022 Đánh giá 212 vote Tóm tắt 22 tuổi, sau 4 năm học xa nhà đại học, sau những kì thi cử là lúc khoác trên … người ta dễ gặp những đối tượng mới, làm cả hai trở nên xa cách nhau hơn Khớp với kết quả tìm kiếm Nói là thất tình thì cũng có hơi quá, vì ở tuổi nào người ta cũng có thể thất tình. Nhưng đáng nói là khi tuổi 22 đến, bạn đến lúc lao ra dòng đời và tự học cách sống. Bạn mất hết những mơ mộng, trong cuộc sống vô cùng thực tế. Công việc, tiền bạc, … 5 Những điều nên làm trước tuổi 22 Tác giả Ngày đăng 04/06/2022 Đánh giá 508 vote Tóm tắt 1. Có người để yêu 2. Có một tài khoản ngân hàng 3. Thử những gì bạn muốn nhưng chưa dám 4. Học thêm một tài lẻ 5. Nhiều công việc part time 6. Một vài Khớp với kết quả tìm kiếm Chẳng ai muốn đi làm thuê hoài, nhưng cũng không một bước tiến lên ông bà chủ được. Hãy nhìn xung quanh bạn đi. Rất nhiều người cùng lứa tuổi với bạn đang rục rịch kinh doanh, vậy sao bạn không thử? Ít nhất thì cảm giác sở hữu một cái gì đó thuộc về … 6 Bạn đang lạc lối ở tuổi 22? Tác giả Ngày đăng 04/28/2022 Đánh giá 553 vote Tóm tắt Còn bây giờ là đi làm nuôi bản thân, còn phải phụ giúp cho gia đình nữa chứ không lẽ ra trường đi làm mà không lo được gì cho gia đình. Mà thấy Khớp với kết quả tìm kiếm “Cái tuổi này thật sự rất khó diễn tả, mình thấy bản thân cứ như vô định. Lưng chừng với biết bao suy nghĩ. Học đúng ngành ra trường vẫn chưa thấy được tương lai, biết là chỉ mới giai đoạn đầu thôi nhưng cũng rất nản. Ba mẹ luôn trông chờ, mà mình … 7 Chênh vênh tuổi 22 – Không còn trẻ mà cũng chưa trưởng thành Tác giả Ngày đăng 01/02/2022 Đánh giá 534 vote Tóm tắt Đừng bao giờ nghĩ rằng bạn luôn phải bắt đầu làm điều gì đó từ hai bàn tay trắng! Hãy nhớ rằng lòng nhiệt huyết, đam mê trong bạn sẽ là hành Khớp với kết quả tìm kiếm Tình cảm và tình yêu có thể được hiểu là tình cảm gia đình, họ hàng, bạn bè hay tình yêu đôi lứa… Chúng ta luôn muốn được mọi người quan tâm và yêu thương, thật tuyệt vời nếu như được gia đình, người thân, bạn bè quan tâm và yêu quý, hoặc được một … 8 NẾU TÔI BIẾT KHI CÒN 22 – ĐỊNH HƯỚNG NGHỀ NGHIỆP TUỔI 22 Tác giả Ngày đăng 02/28/2022 Đánh giá 271 vote Tóm tắt “Nếu bạn muốn thử công việc đầy rủi ro nào đó, nếu bạn muốn học điều gì mới, nếu bạn muốn liều mình và thử thành lập một công ty – hãy làm điều Khớp với kết quả tìm kiếm Tuổi 22, đây là lúc bạn mới tốt nghiệp Đại học, bước chân vào thế giới thực tế khốc liệt và bắt đầu hành trình sự nghiệp của mình với gần như không có gì trong tay ngoài sức trẻ và kiến thức tích luỹ được tại trường Đại học. Đây cũng là thời điểm … 9 Chênh vênh tuổi 22… – Báo Dân trí Tác giả Ngày đăng 05/20/2022 Đánh giá 566 vote Tóm tắt Chẳng phải vì cô gái 22 tuổi không dũng cảm đối mặt với tất cả, mà bởi tôi vốn dĩ không thuộc về nơi này. Cuộc sống làm gì cho chúng ta quyền Khớp với kết quả tìm kiếm Tuổi 22, chúng ta lựa chọn một mình nhiều hơn, một mình lang thang, một mình đi ăn, đi cà phê và rồi một mình vượt qua những chuyện vui buồn của đời sống thường nhật. Rồi thì dần dần chuyện ở một mình chẳng còn là điều đáng bận tâm với một cô gái 22 … 10 Ở tuổi 22, bạn nên có những kinh nghiệm phỏng vấn gì? Tác giả Ngày đăng 10/15/2021 Đánh giá 238 vote Tóm tắt Nếu làm chủ được 05 điều này, Got It tin rằng bạn sẽ trở nên nổi bật hơn rất nhiều trong cuộc đua sắp tới đấy! Mục lục [hide]. 1 Khớp với kết quả tìm kiếm Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân, 01 năm sau bạn muốn đạt được điều gì? Nếu có kế hoạch đến 03 hay 05 năm sau, dĩ nhiên đó là điều đáng mừng. Nhưng Got It hiểu rằng, không phải mọi sinh viên khi ra trường đều xác định được mục tiêu dài hơi của mình. … 11 Sau 22 Tuổi Nhất Định Phải Ghi Nhớ Những Kỹ Năng Này Để Tác giả Ngày đăng 07/14/2022 Đánh giá 103 vote Tóm tắt Cuộc sống phức tạp hơn rất nhiều, chẳng có ai nói cho bạn biết làm thế nào là đúng, thế nào là sai nữa, thậm chí, bạn còn chẳng hiểu nổi những gì mình cho Khớp với kết quả tìm kiếm “Trung thực ư? Tôi chả có gì ngoài trung thực!“. Bạn chắc không? Nhớ lại những trễ họp hay một cuộc hẹn, bạn đã nói gì với sếp và các đồng nghiệp nào? “Đồng hồ báo thức của tôi tự nhiên bị hỏng“, “Đứng mãi không bắt được bus“, “Đường tắc kinh … 12 22 tuổi phải làm gì để đến năm 30 không trắng tay với cái đầu trống rỗng? Tác giả Ngày đăng 07/09/2022 Đánh giá 52 vote Tóm tắt Ở tuổi này, bạn đã bắt đầu lo sợ rằng mình vẫn chưa làm được gì, nhưng bạn không biết làm thế nào để tiến lên phía trước. Bạn nên làm gì? Khớp với kết quả tìm kiếm Trước tuổi 30, dĩ nhiên, hãy tự có trách nhiệm và kỷ luật đối với chính bản thân mình. Điều quan trọng nhất bạn nên biết, chính là “Bất cứ thứ gì mà con người sở hữu đều có thể bị tước đoạt đi, và chỉ có một thứ không thể bị cướp từ tay con người, … 13 Dành cho người tuổi 22 Nếu đã có đam mê, đừng ngại bước lại từ Tác giả Ngày đăng 06/24/2022 Đánh giá 178 vote Tóm tắt Tuy nhiên, không phải ai ở tuổi 22 cũng rơi vào cảnh chới với như vậy. Có những người đã biết mình nên làm gì, nhưng lại chưa đủ can đảm để Khớp với kết quả tìm kiếm 22 tuổi là bước ngoặt lớn với rất nhiều người trẻ. Từ trường đại học bạn chính thức chuyển sang trường đời. Bạn bắt buộc phải lớn, phải tự lập như một người trưởng thành thực thụ. Đây chính là thời điểm bạn phải chọn lựa một lối đi cho tương lai. … Có thể bạn quan tâm Bỏ túi 7 thủ tục nhập hộ khẩu ở nhờ bạn nên biết Khám phá 15 thẻ viettelpay rút tiền ở cây atm nào tốt nhất bạn nên biết Bỏ túi 13 cách viết mục tiêu cho năm mới hay nhất Khám phá 5 cách xem số tài khoản viettelpay tốt nhất bạn nên biết Gợi ý 7 liên kết thẻ sacombank với now tốt nhất bạn cần biết Nguồn Danh mục Rất Hay
Tháng Bảy tới, nhìn bạn bè mình từng đứa lũ lượt lên nhận bằng tốt nghiệp. Và, mình cũng không ngoại lệ, chỉ sau chúng bạn ít mình nhận thông báo lịch làm lễ tốt nghiệp từ trường, lòng mình lại xen lẫn nhiều cảm xúc khó tả. Có vui không? Vui lắm chứ, vì sau bốn năm mài đũng quần trên giảng đường, có thể nói, coi như mình đã được giải thoát khỏi mớ bài tập, mớ giáo trình dài nhằn khó hiểu, khỏi những kì thi, kì kiểm tra dài đằng đẵng nối tiếp nhau. Nhưng có nuối tiếc không? Có lo sợ không? Nuối tiếc chứ, vì thật ra bốn năm trôi qua cái vèo, những tình bạn nơi giảng đường chưa kịp đậm sâu thì mỗi đứa một ngả, biết đến bao giờ mới có dịp hội ngộ. Và, cũng lo sợ chứ, vì cánh cổng đại học thật sự đã khép lại trước mặt mình rồi, mình giờ phải thật sự lao ra đời, vật lộn với mớ cơm, áo, gạo, tiền mà những người trưởng thành thường hay nhắc chẳng hiểu sao đứng trước cái gọi là "trường đời" kìa, mình bỗng dưng lạc mất phương hướng, chẳng biết phải đi đến đâu, làm những gì? Bạn bè mình, từng đứa vạch ra các hướng đi riêng. Đứa bắt đầu rải hồ sơ xin việc, đứa lao vào cuộc thi công chức, đứa lại quyết tâm học lên thạc sĩ. Mình loay hoay, vì chẳng thấy hướng nào là hợp với mình. Mình nhớ có một câu nói thế này, rằng "Có đôi khi, bạn sẽ không biết mình nên đi đâu, làm gì tiếp theo. Nhưng không chỉ có mình bạn như thế. Và bạn không hề cô độc." Ừ, chắc là mình không hề cô độc. Mình biết có nhiều bạn trẻ cũng đang chênh vênh và loay hoay như mình. Nhưng mình nghĩ thế này, cái quan trọng không phải là đích đến, mà là hành trình chúng ta đang đi. Và quan trọng hơn cả, đó là chúng ta chưa bao giờ dừng ra, mình nghĩ đời người những một chuyến đi khám phá đúng nghĩa. Có thể bạn sẽ có hẳn lịch trình cho chuyến đi, bạn muốn tới chỗ này, chỗ kia, nhưng thỉnh thoảng bạn cũng sẽ đi lạc. Tuy vậy từ mỗi lần đi lạc đó, bạn sẽ được trải nghiệm, được khám phá ra được nhiều điều hay ho cho bản thân, và tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm. Với mình, đi lạc không đáng sợ đâu, cái đáng sợ chính là bản thân bạn chùn bước và bạn không muốn bước đi nữa thôi. Mình đã luôn tự hỏi bản thân "mình là ai?", "mình muốn tạo giá trị gì cho cuộc đời này?". Và câu hỏi ấy cứ thôi thúc mình bước tiếp, dù chẳng biết đích đến là như thế nào? Liệu mình có đang đi lạc hay không?Nên là, cách mình vượt qua chênh vênh của tuổi 22 này, là mình sẽ đi tiếp, dù chẳng biết tới đâu. Mình tin các bạn cũng sẽ làm được. Chúng ta còn trẻ mà, nên là đi thôi!
Tôi 22 tuổi, đang thưởng thức một cốc Black Tea Macchiato một mình tại quán cà phê quen thuộc cùng vài cuốn sách. Và tôi cảm thấy thoải mái vì những gì mình đang có một công việc khá phù hợp, một sự tự tin nhất định về bản thân. Tôi là kẻ dám sai lầm, dám chiến đấu và dám nói lên quan điểm của chính mình. Có thể ở hiện tại, tôi chưa có nhiều tiền, không có một tình yêu đẹp, cũng chẳng có gì hơn người khác, nhưng tôi biết mình thích cái gì, mình có khả năng ở điểm nào và không ngừng cố gắng! Điều đó khiến tôi tự tin rằng, chỉ cần tôi muốn, mọi thứ tốt đẹp đều có thể xảy ra. Một số người bạn chia sẻ với tôi và tâm sự rằng cái tuổi 22 này thật là mệt mỏi, khi bạn vừa ra trường, chưa có gì trong tay, chẳng biết làm gì và cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu? Vẫn còn ôm những mộng mơ của thời Đại học, bạn e dè bước ra đời như thể bước vào rừng thẳm, và trong lòng đầy ắp những nỗi lo toan về cuộc sống phía trước. Đây có vẻ đang là giai đoạn mà các bạn bị đau đầu vì những bài tập khó nhằn hay bài luận văn, chuyên đề dài dằng dặc. Cũng tính tới việc đi tìm một công việc nào đấy để kiếm thêm thu nhập và kinh nghiệm. Bố mẹ không thể nào nuôi mình mãi được. Nếu vẫn còn suy nghĩ kệ cứ để bố mẹ nuôi thì tôi nghĩ bạn chẳng cần phải đọc bài viết này đâu. Tôi có một người bạn rất thích chụp hình và ước mơ trở thành photographer chuyên nghiệp. Nhưng bạn ấy buộc gạt ước mơ qua một bên, kiếm một công việc có thu nhập nào đó để góp tiền mua một chiếc máy ảnh. Thực tế phũ phàng như thế đó, những khát vọng của tuổi trẻ phải tạm thời gác lại. Thay vào đó là công việc thực tế cần làm hằng ngày, để ít nhất giúp bạn tồn tại sau khi ra trường. Chúng ta đang bước ra trường đời, thứ vốn dĩ khác xa so với trường học. Để thấy được lí do vì sao thời sinh viên được cho là khoảng thời gian tuyệt vời nhất được bố mẹ chăm sóc, ăn chơi xả láng, vô lo vô nghĩ. Hẳn vậy phải không? Đây cũng là lứa tuổi chúng ta quyết định mọi thứ theo cảm tính mà không thực sự suy nghĩ thật kỹ càng. Điều này khiến bạn không thể tránh được việc mắc sai lầm. Đừng ngạc nhiên khi nhìn đâu cũng chỉ thấy thất bại. Vì đây là lứa tuổi của những sai lầm và điều đó là hoàn toàn bình thường. “Tao hoàn toàn không biết tao thích cái gì, không biết tao nên làm gì, hay là chọn đại một công việc theo ngành tao đang học nhưng tao lại không thích? Tao thực sự thấy lạc trôi mày ạ”. Có lẽ không ít người có cùng cảm giác như vậy. Một sự mơ hồ về tương lai. Bạn hoàn toàn không biết điều mình thực sự đam mê, mình có thể làm tốt việc gì, ba tháng tới, sáu tháng tới, một năm nữa mình sẽ là ai? Có khi ngày mai ăn gì còn chưa tính chứ đừng bảo những thứ xa vời đến vậy. Thôi cứ nộp đại cái CV vào một vài công ty nào đó rồi hi vọng có một nơi xướng tên mình. Thấy bạn bè đồng lứa có chút thành đạt là người nóng rực cả lên, bồn chồn, lo lắng ngày qua ngày. Ấy vậy mà cứ thế buồn, chán rồi thất vọng về bản thân. Tuổi 22 đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời. Bạn sẽ được đến một môi trường mới, có nhiều mối quan hệ mới và cũng mất đi không ít những mối quan hệ cũ. Là khoảng thời gian mà bạn bè mỗi đứa đi mỗi nơi đứa về quê lập nghiệp, kẻ bỏ xứ đi du học, cảm giác chỉ còn mỗi mình ở lại chiến đấu trên mặt trận và không biết liệu có bảo toàn được tính mạng hay không… Tuổi 22 có cả sự chia ly của những mối tình thời sinh viên. Dường như nỗi lo cơm áo gạo tiền và con đường tương lai phía trước khiến người ta càng ngày càng xa rời nhau hơn. Ở tuổi 22, người ta không còn muốn yêu đương vồn vã vì nhận thức được một điều rằng thà cứ cô đơn còn hơn ở cạnh sai người. Chúng ta học được cách lựa chọn một người tử tế và xứng đáng để yêu. Có lẽ hoàn thiện bản thân là cách tốt nhất trong lúc người phù hợp xuất hiện. Cô đơn một chút, cũng không sao cả. Tuổi 22, là đi ăn một mình, cafe một mình, dạo phố một mình…ừ cũng đôi lúc có bè có bạn…nhưng có những câu chuyện chẳng biết chia sẻ cùng ai, cứ im lặng, rồi lại mỉm cười như mọi thứ vẫn rất ổn. Cuộc sống ở trường đời là ác mộng với nhiều người khi họ chỉ mơ về một màu hồng tươi đẹp. Nhưng không, hãy chấp nhận việc họ coi trọng ngoại hình hơn, việc mỉm cười trước mặt nhưng sau lưng lại không ngớt những lời mỉa mai hay là nỗ lực nhưng không được một chút sự công nhận. Hãy nhớ trường đời chứ không phải là gia đình, không ai vỗ về, ôm ấp, động viên và yêu thương mình vô điều kiện như bố mẹ cả. Nhiều lúc tủi thân vô cùng chỉ muốn chạy ngay về với mẹ thôi, không đi đâu nữa. Đó có phải là những gì bạn đang cảm nhận rõ ràng với vị trí hiện tại? Hay những điều trên có thể hiện rõ sự hoang mang trong tâm trí bạn mỗi ngày? Ừ đúng là khó khăn, là khổ sở đấy, nhưng việc của lá là phải xanh, việc của chúng ta là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Đừng vội bỏ cuộc và mất niềm tin vào cuộc sống. Hãy tin vào bản thân và lập một kế hoạch cho riêng mình để vững vàng hơn cho con đường sắp tới. Có một sự thật là việc sợ hãi trước mọi thứ khiến chúng ta quên đi những gì mình đang có. 22 tuổi, chúng ta chưa có nhiều thứ nhưng cũng mang trong mình 22 năm tuổi đời. Nhiều bạn tâm sự rằng sau 4 năm sinh viên vẫn không có một chút gì để viết vào CV để xin việc. Cứ thế rơi vào trạng thái tự ti và lo sợ mọi thứ. “Tôi không biết định hướng cho mình bởi vì tôi thấy mình không có điểm mạnh gì cả”, “Tôi thích công việc đó, nhưng chưa có kinh nghiệm, bắt đầu từ đâu bây giờ?”… Thất bại đầu tiên của một con người là đánh giá sai bản thân. Vì thế việc đầu tiên cần làm của khủng hoảng tuổi 22 là nhìn lại chính mình. Tất cả mọi thứ xung quanh cuộc sống là do bản thân quyết định. Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh bố mẹ không giàu, trường đại học không tốt, môi trường làm việc quá nghiêm khắc… Đừng quan trọng hoá cái bằng của bạn. Thay vào đó, hãy xem liệu rằng bản thân mình đang có gì, chưa có gì và cần có những gì. Liệt kê hết những điều đó ra một tờ giấy hoặc cuốn sổ rồi từ từ lên kế hoạch phát triển bản thân phù hợp. Hãy dành cho mình khoảng thời gian tĩnh, để ngẫm nghĩ về quá khứ, hiện tại, tương lai. Để nhận ra đâu mới là mục đích sống, đâu là thứ mình thực sự thấy hứng thú và mỗi ngày mình sẽ làm gì để khiến cuộc sống tốt đẹp hơn. Thay vì ủ rũ hay ngồi so sánh với những gương mặt thành công khác hãy động viên bản thân thật nhiều, rằng mày chính là mày không phải một ai khác. Hãy hoàn thiện bản thân từng bước một từ cái nhìn đúng đắn. Nếu chỉ đang ở số 0 hãy đi lên từ từ đến 1,2,3. Phải vấp ngã, mới trưởng thành. Nếu chưa tìm được sở thích hay đam mê thì cứ thử đi, thử bất cứ cái gì. Nắm lấy mọi cơ hội tốt xung quanh bởi vì đây là khoảng thời gian chúng ta được phép sai lầm. Đừng đòi hỏi ngay một công việc tốt với mức lương cao sau khi ra trường trong khi bản thân chưa đủ năng lực. Hãy bắt đầu từ những cái nhỏ bé trước một công việc lương thấp nhưng cho mình nhiều trải nhiệm, một thói quen dậy sớm mỗi ngày, đọc sách 30 phút mỗi sáng, ăn uống khoẻ. Đặt mục tiêu giỏi ngoại ngữ từ con số 0 thì hãy bắt đầu bằng việc nghe nhạc và xem phim nước ngoài thường xuyên, tìm tài liệu về những thứ bạn thích bằng ngôn ngữ nước ngoài. Nếu lên kế hoạch thức dậy sớm, hãy bắt đầu từ 8h,7h rồi 5h tuỳ vào thói quen hằng ngày. Điều sẽ giúp bạn mở rộng cơ hội nghề nghiệp hiện nay chính là ngoại ngữ và khả năng quản lý bản thân. Nói được là làm được. Đừng dậy sớm được một hôm rồi hôm sau lại nằm bẹp dí đến trưa mới dậy rồi tự vỗ ngực rằng phải sống hưởng thụ. Chúng ta không còn bồng bột như ngày 18. Tuổi 22, hãy trân trọng và vun đắp những mối quan hệ thực sự. Người khiến chúng ta yêu cuộc sống hơn, người có thể tâm sự, giãi bày, người chúng ta có thể học hỏi và phát triển bản thân… Hãy thôi vương vấn hay níu kéo những mối quan hệ không đáng. Ngừng suy nghĩ phải làm hài lòng tất cả mọi người. Xin lỗi, bạn đâu phải pizza? Trân trọng chính mình, giá trị của bản thân đồng thời biết giữ và buông. Rồi sẽ đau và buồn đấy, nhưng có như vậy sau này nhìn lại mới biết cảm ơn chính mình. Tìm người tốt để kết thân. Người giỏi thì nhiều, nhưng người tốt thì không phải đâu cũng có. Hãy học hỏi từ người giỏi nhưng kết thân nên là người tốt. Ở họ có nhiều điều cần học hơn cả kiến thức hay kĩ năng thường ngày. Việc phát triển về năng lực đừng quên trau dồi nhân cách. Biết cho đi nhiều hơn và mỗi ngày tự nhắc nhở mình làm một ai đó mỉm cười. Cánh cửa cơ hội luôn ở ngay bên cạnh, vấn đề là bạn có dám gõ cửa hay không mà thôi. Ở lứa tuổi này, phần lớn nói được, nhưng không làm được Tôi sẽ đi học tiếng Đức để năm tới du học Đức, nhưng rồi năm sau tôi vẫn ngồi ở nhà và nửa chữ tiếng Đức cũng không có; Tôi sẽ tìm một công việc làm thêm trước khi chuẩn bị cho công việc ổn định hơn, 1 tháng sau tôi vẫn ngồi nhà, ăn mỳ tôm qua ngày. Bạn đừng quên ở ngoài kia công việc đầy rẫy, các công ty đi tìm nhân lực mòn mắt với ưu đãi tốt và mức lương cao. Nhưng nếu bạn không nỗ lực, không nắm lấy, không cố gắng tìm hiểu, không mở rộng phạm vi của chính mình để đến gần hơn với thành công mà thụ động ngồi chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, thì rất tiếc, đừng bao giờ nghĩ đến thành công nữa đi. Tuổi 22 là bước ngoặt của mọi sự thay đổi. Tất cả sự quyết tâm của bạn sẽ xây dựng lên chính bạn trong những năm tới. Nếu bạn vẫn đang tự ti, không dám bắt đầu vì sợ sẽ thất bại thì có lẽ bạn nên biết rằng ông chủ gà rán KFC, 60 tuổi vẫn khởi nghiệp, đã từng bị từ chối hơn 1009 lần; Steve Jobs đã từng bị sa thải bởi chính công ty mà mình sáng lập; Michael Jordan đã ném hụt hơn 9000 lần trong cả sự nghiệp… Thông minh chỉ chiếm một phần rất nhỏ, thành công hình thành ở sự chăm chỉ và không ngừng cố gắng. Nếu bây giờ bạn vẫn chưa biết viết gì vào CV hãy bước ra khỏi giường, rời màn hình điện thoại và đi tìm những dòng chữ ấy ngay lập tức. Khi tin vào chính mình, bạn đã thành công một nửa. Bắt đầu có thể sẽ thất bại hoặc thành công, nhưng nếu không bắt đầu thì chắc chắn thất bại. Mặc kệ tất cả những sự chê bai, dè bỉu hay mỉa mai của thiên hạ. Tìm lấy động lực từ những gì mình yêu thích mỗi ngày. Chắc chắn bạn của tuổi 23, 25 hay bạn của ngày mai sẽ cảm ơn vì bạn của hôm nay đã biết tin vào chính mình và làm nên những điều tốt đẹp. Bây giờ thì sao? Đọc xong bài này có thấy khí thế hừng hực hơn không? Vậy bạn chọn bắt đầu ngay từ bây giờ hay là “để mai tính”? Còn tuỳ thuộc vào bạn muốn thành công hay không mà thôi. Đừng để tuổi 22 trở nên lãng phí. Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!
tuổi 22 nên làm gì