- Người cho chữ bây giờ lại ở vị trí là một kẻ tử tù nhưng oai phong trong tư thế ban ân huệ cuối cùng của đời mình cho người khác. Kẻ xin chữ là người có quyền hành hơn nhưng lại trở thành kẻ cúi đầu mang ơn. Ngợi ca tấm lòng thiện lương của hai Huấn Cao và viên quản ngục, ngợi ca sự chiến thắng của cái đẹp đối với cái xấu xa, tàn bạo, u ám nhất.
- Khổ 1: Diễn tả niềm vui sướng say mê khi gặp ánh sáng của lý tưởng cộng sản. - Khổ 2: Biểu hiện những nhận thức mới về lẽ sống. - Khổ 3: Sự chuyển biến sâu sắc trong tình cảm của nhà thơ. II. Tìm hiểu chi tiết 1. Khổ 1: Niềm vui sướng say mê khi bắt gặp ánh sáng của lý tưởng cộng sản * Hai câu thơ đầu:
- Huấn Cao - người cho chữ trong bộ dạng cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dặm to nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng phẳng trên mảnh ván. Còn viên quản ngục - người xin chữ khúm núm. Tên tử tù bỗng trở thành người cho cái đẹp, khuyên bảo tên quản ngục. - Phong thái tên tử tù khí phách, ung dung. - Ánh sáng của bó ruốc.
Người cầm đầu cuộc khởi nghĩa, một tên tử tù. Người đại diện cho trật tự xã hội, có quyền lực. Trên bình diện xã hội Đối lập nhau Có tài viết chữ đẹp, khí phách, khinh bỉ những kẻ ở chốn nhơ bẩn. Say mê và trân trọng chữ Huấn Cao, muốn xin chữ Huấn Cao. Trên bình diện NT Tri âm, tri kỉ
Lời giải chi tiết 1. a. Anh (chị) hiểu thế nào về khái niệm "hiện đại hóa" được dùng trong bài học? Những nhân tố nào đã tạo điều kiện cho nền văn học từ - Soạn bài Chữ người tử tù - Ngắn gọn nhất
Vay Tiền Nhanh. Trong chương trình Ngữ văn lớp 11 có một tác phẩm làm xuyến xao trái tim của rất nhiều người đó là tác phẩm Chữ người tử tù. Được viết bởi bật thầy ngôn từ Nguyễn Tuân, Chữ người tử tù được đánh giá là tác phẩm hay và vô cùng ý nghĩa. Bài viết sau đây, lessonopoly sẽ gửi hướng dẫn bạn soạn bài, tóm tắt cũng như phân tích tác phẩm Chữ người tử tù. Chữ người tử tù là tác phẩm nổi bật của Nguyễn Tuân Soạn bài Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân Tìm hiểu chung Tác giả Nguyễn Tuân 1910-1987 Nguyễn Tuân 1910-1987 xuất thân trong một gia đình nhà Nho. Ông học hết bậc thành chung và sau đó đã viết văn và làm báo với sở trường tùy bút, bút ký. Nguyễn Tuân – người nghệ sĩ suốt đời đi tìm kiếm cái đẹp, sự toàn mỹ mang phong cách uyên bác, tài hoa. Những tác phẩm tiêu biểu Vang bóng một thời, Tùy bút sông Đà, Một chuyến đi, Thiếu quê hương. Tác phẩm – Lúc đầu tác phẩm có tên là Dòng chữ cuối cùng và được in năm 1939 trên tạp chí Tao đàn. Về sau được in trong tập Vang bóng một thời. – Bố cục + Phần 1 Từ đầu cho đến để mai ta dò ý tứ hắn ra sao rồi sẽ liệu cuộc trò chuyện giữa viên quản ngục và thầy thơ lại về Huấn Cao cùng tâm trạng của viên quản ngục. + Phần 2 tiếp theo cho đến thiếu một chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Huấn Cao – viên quản ngục và cách đối xử đặc biệt của viên quản ngục dành cho Huấn Cao. + Phần 3 phần còn lại Cảnh cho chữ vô tiền khoáng hậu. Tóm tắt Chữ người tử tù Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao, ông là một tử tù do chống lại triều đình nên bị bắt. Huấn Cao là một nhà nho tài hoa nhất là tài viết chữ. Trước khi ông bị xử bắn, ông được giải đến nhà ngục nơi có viên quản ngục và thầy thơ, hai người này rất yêu và mến mộ cái đẹp và hâm mộ tài viết chữ tuyệt vời của Huấn Cao. Vì thế, trong những ngày Huấn Cao ở ngục, hai người này đối đãi với ông rất tốt, còn trịnh trọng hầu hạ như kẻ dưới nhưng Huấn Cao không hề màng tới. Khi viên quản ngục có được tin ngày xử tử Huấn Cao, ông và thầy thơ quyết hoàn thành tâm nguyện là xin chữ của Huấn Cao. Trước thái độ chân thành và tình yêu với cái đẹp, Huấn Cao vô cùng cảm mến những tấm lòng đó nên đã quyết định cho chữ. Một chuyện trước đây chưa hề có đã diễn ra vào buổi tối trước ngày Huấn Cao bị xử tử, tại nhà lao tỉnh Sơn đó là cảnh ba con người chụm đầu, một người là tử tù đang mang trong mình đầy xiềng xích, nhưng lại đang vẽ ra, phóng ra từng nét chữ trên tấm lụa trắng, bên cạnh là hai cái đầu đang dõi theo, run rẩy, khúm núm chờ đợi của viên quản ngục và thầy thơ. Huấn Cao đã khuyên viên quản ngục và thầy thơ nên tìm một nơi thôn dã để giữ gìn tấm lòng thanh cao, yêu cái đẹp. Vì tình yêu đó không phù hợp với cuộc sống nơi tù ngục, một nơi đầy hỗn loạn và rối ren. Viên quản ngục vô cùng cảm động vì lời khuyên đó, ông đã cúi đầu lạy tạ Huấn Cao với sự biết ơn và trân trọng. Truyện khắc họa lý tưởng hóa nhân vật Huấn Cao, một người nghệ sĩ tài hoa có thiên lương trong sáng Đọc – hiểu văn bản Tình huống truyện – Tình huống truyện đặc sắc, độc đáo khi sắp đặt cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai hình tượng nhân vật Huấn Cao và Quản ngục, hai nhân vật hoàn toàn đối lập nhau trên bình diện xã hội. – Một bên là kẻ tử tù và một bên đại diện cho pháp luật, áp chế nhưng bỗng trở thành tri âm, tri kỷ. => Tác dụng thể hiện tính cách nhân vật và kịch tính truyện. Hình tượng nhân vật Huấn Cao – Tài viết chữ đẹp, tài bẻ khóa vượt ngục. – Là một huyền thoại của nhân dân vùng tỉnh Sơn. – Là người anh hùng khí chất, chính trực, phong thái hiên ngang, tinh thần yêu tự do, phóng khoáng. – Trọng người biết yêu và thưởng thức cái đẹp. Ông mang cái tài đầy tính văn hóa, nghệ sĩ, sự tài hoa toát ra từ một con người thanh tao hiếm có. Người có thiên lương trong sáng như một đấng hào kiệt được tác giả lý tưởng hóa với sự hoàn mỹ nhất. Huấn Cao mang cái tài đầy tính văn hóa, nghệ sĩ, sự tài hoa toát ra từ một con người thanh tao hiếm có Nhân vật viên quản ngục – Khao khát mong muốn “được treo ở nhà riêng một đôi câu đối”. – Vì khao khát mà sẵn sàng “biệt đãi” với Huấn Cao bất chấp cho sự nguy hại về tính mạng của mình. – Bị Huấn Cao xua đuổi nhưng cũng không hề trách mắng mà thậm chí còn đem vào đồ ăn hợm hĩnh hơn trước. Vẻ đẹp tâm hồn cao quý và tình yêu cái đẹp đã là tiền đề kết nối hai phía đối lập lại với nhau và làm nên cảnh tượng vô tiền khoáng hậu xưa nay chưa từng có ⇒ chứng minh rằng cái đẹp, cái thiện sẽ luôn thắng cái ác, cái xấu dù trong hoàn cảnh nào. Cảnh cho chữ – Thời gian Cảnh cho chữ diễn ra tự nhiên vào thời gian giữa đêm khác với những nơi cho chữ sáng sủa thường thấy nhưng đó lại là thời gian cuối cùng của con người tài hoa bạc mệnh ấy. – Không gian Cảnh cho chữ diễn ra thiêng liêng nơi u ám của ngục tối. Bối cảnh khắc họa trên nền đất ẩm thấp, mùi hôi của dán, chuột… – Người cho chữ bây giờ lại ở vị trí là một kẻ tử tù nhưng oai phong trong tư thế ban ân huệ cuối cùng của đời mình cho người khác. Kẻ xin chữ là người có quyền hành hơn nhưng lại trở thành kẻ cúi đầu mang ơn. Ngợi ca tấm lòng thiện lương của hai Huấn Cao và viên quản ngục, ngợi ca sự chiến thắng của cái đẹp đối với cái xấu xa, tàn bạo, u ám nhất. Một lần nữa khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của Huấn Cao và từ đó thể hiện quan niệm thẩm mĩ của tác giả. Tổng kết Về nội dung Khắc họa lý tưởng hóa nhân vật Huấn Cao, một người nghệ sĩ tài hoa có thiên lương trong sáng, tôn vinh cái đẹp, luôn hướng đến sự hoàn mỹ, cái đẹp, cái thiện trong cuộc sống. Về nghệ thuật – Tình huống truyện độc đáo. – Thủ pháp đối lập đỉnh cao. – Ngôn ngữ góc cạnh, giàu tính gợi hình, gợi cảm. Hãy cùng tham khảo video dưới đây để hiểu hơn về tác phẩm Chữ người tử tù bạn nhé! Dàn ý phân tích truyện Chữ người tử tù Mở bài – Giới thiệu đôi nét về tác giả Nguyễn Tuân Một cây bút tài hoa độc đáo, có vị trí quan trọng trong nền văn học hiện đại Việt Nam – Khái quát chung về tác phẩm Một truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách tài hoa nghệ sĩ của ông, được in trong tập Vang bóng một thời 1940 Thân bài Tình huống truyện Không gian nhà tù. Đây không phải là nơi dành cho những cuộc gặp gỡ. Thời gian những ngày cuối cùng trước khi ra pháp trường của Huấn Cao. ⇒ Không gian và thời gian góp phần tạo nên kịch tính cho tình huống. – Cuộc gặp gỡ khác thường của hai con người khác thường ⇒ Cuộc hội ngộ diễn ra giữa chốn ngục tù căng thẳng Nhân vật Huấn Cao Một người nghệ sĩ tài hoa – Người khắp vùng tỉnh Sơn khen Huấn Cao là người Có tài viết chữ “rất nhanh và rất đẹp”. “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm … có được chữ ông Huấn mà treo là có một báu vật ở trên đời”. Một con người có khí phách hiên ngang bất khuất – Là thủ lĩnh của phong trào khởi nghĩa chống lại triều đình. – Ngay khi đặt chân vào nhà ngục Thản nhiên rũ rệp trên thang gông ⇒ khí phách, tiết tháo của nhà Nho – Khi được viên quản ngục biệt đãi “Thản nhiên nhận rượu thịt” như “việc vẫn làm trong cái hứng bình sinh” ⇒ phong thái tự do, ung dung, xem nhẹ cái chết. – Trả lời quản ngục bằng thái độ khinh miệt “Ngươi hỏi ta muốn gì …vào đây”. ⇒ Không khuất phục trước cường quyền. ⇒ khí phách của một người anh hùng. Một nhân cách, một thiên lương cao cả – Tâm hồn trong sáng, cao đẹp “Không vì vàng ngọc hay quyền thê mà ép mình viết câu đối bao giờ” ⇒ trọng nghĩa, khinh lợi, chỉ cho chữ những người tri kỷ. – Khi chưa biết tấm lòng của quản ngục xem y là kẻ tiểu nhân – Khi biết tấm lòng”biệt nhỡn liên tài” của quản ngục Huấn Cao nhận lời cho chữ ⇒ Chỉ cho chữ những người biết trân trọng cái tài và quý cái đẹp. – Câu nói của Huấn Cao với quản ngục “Thiếu chút nữa … trong thiên hạ” ⇒ Sự trân trọng đối với những người có sở thích thanh cao, có nhân cách cao đẹp. ⇒ Huấn Cao là một anh hùng – nghệ sĩ, một thiên lương trong sáng. Nhân vật quản ngục Tấm lòng biệt liên tài – Trong những ngày Huấn Cao trong ngục, quản ngục luôn bày tỏ thái độ nghiêm kính khiêm nhường – Dũng cảm biệt đãi Huấn Cao – Cảm thấy tiếc nuối khi biết Huấn Cao sắp phải từ giữ cõi đời “Bấy nhiêu …vũ trụ”. Sự khát khao và trân trọng cái đẹp – Khát khao cái đẹp mong ước của ông là “được treo ở nhà riêng một đôi câu đối” do chính tay Huấn Cao viết. – Lo lắng nếu như không xin được chữ ông Huấn trước khi bị hành hình thì “ân hận suốt đời mất” Cảnh cho chữ – Thời gian đêm trước khi Huấn Cao ra pháp trường chịu án chém, khi chỉ còn “vẳng có tiếng mõ trên vọng canh” – Địa điểm trại giam tỉnh Sơn – Không gian buồng tối chật hẹp, ẩm ướt… – Đây là “cảnh tượng xưa nay chưa từng có” Thân phận và hành động của người cho chữ và nhận chữ đặc biệt Xây dựng được các cặp phạm trù đối lập nhau – Chi tiết quản ngục cúi đầu vái lạy người tử tù Huấn Cao sự thức tỉnh trước cái đẹp, quản ngục đã thoát ra những cái tầm thường, ràng buộc để vươn tới cái cao đẹp. Toàn bộ cảnh cho chữ là bài ca tôn vinh cái đẹp, cái thiện, cái thiên lương của con người trong hoàn cảnh tối tăm ngục tù bậc nhất. Kết bài – Khẳng định những nét nghệ thuật đặc sắc làm nên thành công của tác phẩm, – Chữ người tử tù là một văn phẩm xuất sắc đạt “gần đến sự toàn thiện, toàn mỹ” Vũ Ngọc Phan, Bài văn phân tích truyện Chữ người tử tù 1 Nguyễn Tuân được đánh giá là “nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”, ông có vị trí và ý nghĩa quan trọng đối với nền văn học Việt Nam. Trước cách mạng ông thoát li hiện thực, tìm về một thời vang bóng, tập Vang bóng một thời chính là tập truyện tiêu biểu nhất cho phong cách của ông trước cách mạng. Trong đó ta không thể không nhắc đến Chữ người tử tù với niềm trân trọng thú viết chữ tao nhã truyền thống. Chữ người tử tù được in trong tập Vang bóng một thời xuất bản năm 1940, tác phẩm khi xuất hiện trên tạp chí Tao đàn có tên Dòng chữ cuối cùng, sau in thành sách đổi thành Chữ người tử tù. Tác phẩm đã truyền tải đầy đủ tinh thần của tác giả, cũng như giá trị nhân văn của tác phẩm. “Chữ” là hiện thân của cái đẹp, cái tài sáng tạo ra cái đẹp, cần được tôn vinh, ngợi ca. “Người tử tù” là đại diện của cái xấu, cái ác, cần phải loại bỏ khỏi xã hội. Ngay từ nhan đề đã chứa đựng những mâu thuẫn gợi ra tình huống truyện éo le, gợi dậy sự tò mò của người đọc. Qua đó làm nổi bật chủ đề tư tưởng của tác phẩm tôn vinh cái đẹp, cái tài, khẳng định sự bất tử của cái đẹp trong cuộc đời. Tác phẩm có tình huống gặp gỡ hết sức độc đáo, lạ, chúng diễn ra trong hoàn cảnh nhà tù, vào những ngày cuối cùng của người tử tù Huấn Cao, một người mang chí lớn và tài năng lớn nhưng không gặp thời. Vị thế xã hội của hai nhân vật cũng có nhiều đối nghịch. Huấn Cao kẻ tử từ, muốn lật đổ trật tự xã hội đương thời. Còn quản ngục là người đứng đầu trại giam tỉnh Sơn, đại diện cho luật lệ, trật tự xã hội đương thời. Nhưng ở bình diện nghệ thuật, vị thế của họ lại đảo ngược nhau hoàn toàn Huấn Cao là người có tài viết thư pháp, người sáng tạo ra cái đẹp, còn quản ngục là người yêu và trân trọng cái đẹp và người sáng tạo ra cái đẹp. Đó là mối quan hệ gắn bó khăng khít chặt chẽ với nhau. Với tình huống truyện đầy độc đáo, đã giúp câu chuyện phát triển logic, hợp lý đẩy lên đến cao trào. Qua đó giúp bộc lộ tính cách nhân vật và làm nổi bật chủ đề của truyện Sự bất tử của cái đẹp, sự chiến thắng của cái đẹp. Sức mạnh cảm hóa của cái đẹp. Nổi bật trong tác phẩm chính là Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp và nổi tiếng khắp nơi “người mà vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp” tiếng tăm của ai khiến ai ai cũng biết đến. Cái tài của ông còn gắn liền với khát khao, sự nể trọng của người đời. Có được chữ của Huấn Cao là niềm mong mỏi của bất cứ ai, được treo chữ của ông trong nhà là niềm vui, niềm vinh dự lớn. Cái tài của Huấn Cao không chỉ dừng lại ở mức độ bình thường mà đã đạt đến độ phi thường, siêu phàm. Không chỉ tài năng, vẻ đẹp của Huấn Cao còn là vẻ đẹp của thiên lương trong sáng “Tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. “Khoảnh” ở đây có thể hiểu là sự kiêu ngạo về tài năng viết chữ, bởi ông ý thức được giá trị của tài năng, luôn tôn trọng từng con chữ mình viết ra. Mỗi chữ ông viết như một món quà mà thượng đế trao cho bản thân nên chỉ có thể dùng những chữ ấy để trao cho những tấm lòng trong thiên hạ. Trong đời ông, ông không vì uy quyền mà trao chữ cho ai bao giờ “Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”. Đặc biệt, tấm lòng thiên lương ấy còn thể hiện trong việc ông đồng ý cho chữ viên quản ngục “Ta cảm tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”, tấm lòng của Huấn Cao với những con người quý trọng cái đẹp, cái tài. ở Huấn Cao ta còn thấy được trong ông vẻ đẹp của một con người có nghĩa khí, khí phách hơn người. Ông là người giỏi chữ nghĩa nhưng không đi theo lối mòn, dám cầm đầu một cuộc đại phản, đối đầu với triều đình. Khi bị bắt ông vẫn giữ tư thế hiên ngang, trước lời đe dọa của tên lính áp giải tù, Huấn Cao không hề để tâm, coi thường, vẫn lạnh lùng chúc mũi gông đánh thình một cái xuống nền đá tảng… Khi viên quản ngục xuống tận phòng giam hỏi han ân cần, chu đáo, Huấn Cao tỏ ra khinh bạc đến điều “Ngươi hỏi ta muốn gì, ta chỉ muốn có một điều, là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”. Vào thời điểm nhận tin dữ ngày mai vào kính chịu án chém, Huấn Cao bình tĩnh, mỉm cười. Và đẹp đẽ nhất là cảnh cho chữ, cả ba vẻ đẹp của ông được hội tụ và tỏa sáng. Trên tấm vải trắng còn nguyên vẹn lần hồ, chữ Huấn Cao “vuông tươi tắn” nói lên hoài bão, tung hoành của một con người có khí phách. Ông không để tâm đến mọi điều xung quanh chỉ tập trung vào việc tạo ra những nét chữ tuyệt tác. Với việc quản ngục xin chữ, Huấn Cao cũng hiểu ta tấm lòng của quản ngục, trong những giây phút cuối đời đã viết chữ dành tặng viên quản ngục, dành tặng cho tấm lòng biệt nhỡn liên tài trong thiên hạ. Viên quản ngục là người có số phận bi kịch. Ông vốn có tính cách dịu dàng, biết trọng những người ngay thẳng, nhưng lại phải sống trong tù – môi trường chỉ có tàn nhẫn, lừa lọc. Nhân cách cao đẹp của ông đối lập với hoàn cảnh sống tù đầy, bị giam hãm. Ông tự nhận thức về ki kịch của mình, bi kịch của sự lầm đường lạc lối, nhầm nghề. Nhưng dù vậy, trong quản ngục vẫn giữ được tâm hồn cao đẹp, tâm hồn của một người nghệ sĩ. Ông khao khát có được chữ của Huấn Cao để treo trong nhà, và nếu không xin được chữ ông Huấn quả là điều đáng tiếc. Nhưng xin được chữ của Huấn Cao là điều vô cùng khó khăn bản thân ông là quản ngục, nếu có thái độ biệt nhỡn, hay xin chữ kẻ tử tù – Huấn Cao, chắc chắn sẽ gặp tai vạ. Hơn nữa Huấn Cao vốn “khoảnh” không phải ai cũng cho chữ. Trong những ngày cuối cùng của ông Huấn, quản ngục có hành động bất thường, biệt nhỡn với người tử tù. Cũng như Huấn Cao, vẻ đẹp tâm hồn của quản ngục được thể hiện rõ nhất ở đoạn cho chữ. Ông trân trọng, ngưỡng mộ nên đã bất chấp tất cả để tổ chức một đêm xin chữ chưa từng có. Ba con người, ba nhân cách cao đẹp chụm lại lại chứng kiến những nét chữ dần dần hiện ra…, viên quản ngục khúm núm cất từng đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ, với thái độ sung kính, ngưỡng mộ cái đẹp. Trước những lời giảng giải của Huấn Cao, viên quản ngục chắp tay vái người tù một vái, “kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Tác phẩm đã sáng tạo tình huống truyện vô cùng độc đáo. Với nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, mỗi nhân vật mang một vẻ đẹp riêng, vẻ đẹp thiên lương, khí phách và trọng đãi người tài. Đồng thời tác phẩm cũng thành công khi Nguyễn Tuân đã gợi lên không khí cổ xưa nay chỉ còn vang bóng. Nhịp điệu câu văn chậm, thong thả, góp phần phục chế lại không khí cổ xưa của tác phẩm. Bút pháp đối lập tương phản vận dụng thành thục, tài hoa. Qua truyện ngắn Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã thể hiện niềm tin vào sự chiến thắng tất yếu của cái đẹp, cái thiên lương với cái xấu xa, tàn nhẫn. Đồng thời ông cũng thể hiện tấm lòng trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống, qua đó kín đáo bộc lộ lòng yêu nước. Với nghệ thuật xây dựng tình huống đặc sắc, ngôn ngữ tài hoa đã góp phần tạo nên sự thành công cho tác phẩm. Xem thêmLuyện tập thao tác lập luận so sánh ngắn gọn môn Ngữ văn lớp 11 Xem thêm Soạn bài ôn tập văn học trung đại Việt Nam siêu chuẩn Bài văn phân tích truyện Chữ người tử tù 2 Nhà thơ lừng danh người Mỹ Ralph Emerson từng có câu nói rất hay rằng “Yêu cái đẹp là thường thức. Tạo ra cái đẹp là nghệ thuật. Nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là người nghệ sĩ chân chính.” Có lẽ từ lâu nhà văn Nguyễn Tuân đã sớm thấm nhuần tư tưởng trên mà cả cuộc đời ông là một chặng đường say mê đi tìm cái đẹp thanh cao, cái đẹp của chuẩn mực tạo hoá. Tác phẩm Chữ người tử tù của ông đã khắc hoạ rất thành công chân dung vẻ toàn mỹ, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì nó vẫn luôn toả sáng và trường tồn với thời gian. Nguyễn Tuân 1910 – 1987 xuất thân trong một gia đình Nho giáo, quê ông ở làng Mọc nay là phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Nguyễn Tuân là nhà văn lớn có đóng góp vô cùng quan trọng cho nền văn học Việt Nam hiện đại, cả đời ông say mê đi tìm cái đẹp trong cuộc sống để từ đó thổi hồn vào trong các tác phẩm của mình những làn gió mới, những vẻ đẹp nhân văn cao đẹp. Các tác phẩm chính của ông gồm có Một chuyến đi 1938, Vang bóng một thời 1940, Sông Đà 1960,… Truyện ngắn Chữ người tử tù lúc đầu có tên là Dòng chữ cuối cùng in năm 1939 tên tạp chí Tao Đàn, sau đó được in trong tập truyện Vang bóng một thời và đổi tên thành Chữ người tử tù. Hình tượng Huấn Cao – một con người tài hoa, lỗi lạc với ý chí hiên ngang, bất khuất, cho dù là chí lớn không thành nhưng ông cũng không bao giờ gục ngã, vẫn giữ cho mình tâm hồn thanh cao trước cảnh ngục tù tối tăm, u uất. Thành công của một tác phẩm truyện ngắn là đến từ tình huống truyện đặc sắc, đó chính là chiếc chìa khóa thúc đẩy cốt truyện dâng lên cao trào như cách mà Nguyễn Minh Châu từng nói đó là “Tình thế của câu chuyện, là khoảnh khắc mà trong đó sự sống hiện ra rất đậm đặc”. Chữ người tử tù cũng là một câu chuyện như thế, Nguyễn Tuân đã đặt nhân vật của mình vào nghịch cảnh trớ trêu, cuộc hội ngộ giữa hai thế lực đối lập. Một bên đại diện cho con người tài hoa khí phách, một bên là quyền lực tăm tối của xã hội phong kiến. Cuộc gặp gỡ diễn ra đầy kịch tính, lôi cuốn người đọc, cuối cùng vẻ đẹp thiên lương tao nhã đã thắng thế trước sự xã hội tàn bạo, xấu xa. Chữ người tử tù xây dựng thành công tuyến nhân vật chính diện, họ là trung tâm đại diện cho cái đẹp thanh cao trong tâm hồn, dù ở trong hoàn cảnh nào, dù thực tại xã hội có dơ bẩn ra sao cũng không thể nào làm vướng bẩn nhân cách thiên lương của họ. Trước tiên là hình tượng Huấn Cao – một vị anh hùng sa cơ, thất thế ông là người lãnh đạo nhân dân đứng lên đấu tranh đòi lại công bằng cho chính mình. Ấy thế mà trong con mắt của chế độ phong kiến ông lại bị gọi là kẻ “phản nghịch”, kẻ cầm đầu nguy hiểm cần phải tiêu diệt. Có ý kiến cho rằng Nguyễn Tuân sáng tạo hình tượng Huấn Cao dựa trên nguyên mẫu Cao Bá Quát – một người tài hoa, nghệ sĩ, tinh thần quả cảm và đặc biệt là có tài viết chữ đạt đến độ tuyệt mỹ. Huấn Cao là cách gọi kính trọng, là một người mang họ Cao giữ chức huấn đạo – chức quan trông coi việc học ở một huyện. Nguyễn Tuân khắc hoạ vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao qua nhiều bình diện để thấy được cái vẻ đẹp thanh cao đạt đến chân – thiện – mỹ của một người tài hoa bậc nhất. Trước tiên, nhà văn miêu tả Huấn Cao là một người nghệ sĩ tài hoa, lừng danh khắp chốn. Ông xuất hiện gián tiếp trong câu chuyện của viên quản ngục và thầy thơ lại, là người mà “vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp”, không những thế ông còn có tài “bẻ khoá và vượt ngục”. Huấn Cao hiện lên trong tác phẩm quả là một người “văn võ song toàn”, hội tụ tất cả những khí chất của một người anh hùng tài ba. Tác giả giới thiệu Huấn Cao với lối miêu tả gián tiếp là hoàn toàn có dụng ý khéo léo, chu toàn ông muốn để cho nhân vật của mình xuất hiện một cách tự nhiên mà không đường đột, từ đó cho người đọc thấy được hình tượng nhân vật phi thường tiếng thơm đã truyền đi khắp nhân gian, khi nhắc đến tên tuổi cả viên quản ngục hay thầy thơ lại đều đã từng nghe qua. Cái tài hoa, nghệ sĩ của ông Huấn cao còn được bộc lộ rõ nét nhất khi viên quản ngục bất chấp hiểm nguy, chỉ với hy vọng có được chữ của ông, chữ ông “đẹp lắm, vuông lắm” chỉ cần có một đôi câu đối của Huấn Cao treo trong nhà coi như là “y đã mãn nguyện” bội phần, dường như trên đời sẽ chẳng có gì có thể làm cho viên quản ngục hạnh phúc hơn thế nữa. Huấn Cao còn là vị anh hùng với khí phách hiên ngang ngút trời, dù lâm vào cảnh tù đày đối diện với án tử nhưng ông chẳng một chút sợ hãi vẫn giữ cho mình nhân cách thanh cao, không nhún nhường trước cường quyền táo bạo. Trước lời giễu cợt của bọn lính cai ngục, Huấn Cao im lặng “lạnh lùng, chúc mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá tảng” một hành động dứt khoát như là lời cảnh báo chắc nịch của người tử tù với bọn nha sai hách dịch, cậy quyền. Trong ngục tù tăm tối ông thản nhiên, ung dung “nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình”, thật là hiếm có người tù nào sắp chết mà vẫn giữ thái độ điềm nhiên, bình thản được như Huấn Cao. Chẳng sợ cường quyền, khinh bạc chế độ xã hội tàn bạo dù biết trước sẽ phải đối đầu với một trận “lôi đình báo thù và những thủ đoạn tàn bạo” thế nhưng người anh hùng cũng chẳng thể dối lòng “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là ngươi đừng đặt chân vào đây” Câu nói thẳng thừng như gáo nước lạnh tạt thẳng vào bộ mặt phong kiến. Nguyễn Tuân còn miêu tả người anh hùng kiên cường mang tấm lòng thiên lương cao cả. Huấn Cao từ thuở sinh thời không bao giờ ham phù hoa, danh lợi mà bán chữ. Đời ông cũng chỉ viết có “hai bộ tứ bình và một bức trung đường” cho những người bạn tri kỷ. Ông quan niệm cái đẹp thanh cao phải được trao cho đúng người mới phát huy được hết giá trị của nó. Huấn Cao đã bị cảm động trước sự đối đãi chân tình “biệt nhỡn liên tài” của chủ tớ Viên quản ngục. Tấm lòng nhân hậu không muốn phụ “một tấm lòng trong thiên hạ”. Ngoài nhân vật trung tâm Huấn Cao, Nguyễn Tuân còn xây dựng thêm một tuyến nhân vật viên quản ngục, một người yêu thích cái đẹp, tâm hồn tài hoa nghệ sĩ nhưng lại bị lạc vào chốn nhơ bẩn, dung tục. Nhà văn xây dựng đồng thời hai nhân vật chính diện song song soi chiếu cho nhau tỏa sáng với vẻ đẹp tâm hồn tao nhã. Viên quản ngục dường như chọn nhầm nghề, ông là “một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ”. Như cách mà tác giả nói “Ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã”. Thật đáng trân trọng sống giữa một xã hội rối ren, loạn lạc mà vẫn giữ cho tâm hồn mình không vị vùi lấp trong bùn lầy, ông còn còn biết trân trọng cái đẹp, biết nể trọng người tài, là người dũng cảm bất chấp hiểm nguy. Vào một đêm hoang vắng, tại trại giam tỉnh Sơn đã xảy ra “một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”. Trong buồng giam tăm tối, chật hẹp, mùi ẩm mốc bốc lên, xung quanh là đầy nhưng mạng nhện giăng, mùi hôi thối của phân chuột, phân gián. Trong không khí khói tỏa, ngọn lửa đỏ rực của ngọn đuốc đang cháy hừng hực. “Một người tù, cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang đậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh”, viên quản ngục “khúm núm”, thầy thơ lại “run run bưng chậu mực”, vị thế nhân vật dường như đổi dời người nắm quyền thế bỗng dưng khép nép, kính cẩn trước một tử tù. Cái đẹp không lẻ loi đơn độc, nó không tồn tại cùng cái xấu xa mà chiến thắng chúng, nhân đạo hoá những tâm hồn đang vướng bụi trần giúp họ thức tỉnh, tìm lại con người nhân nghĩa vốn có của mình. Chữ người tử tù của tác giả Nguyễn Tuân là một thiên truyện đã đạt “gần tới sự toàn diện, toàn mỹ”. Tác phẩm thể hiện phong cách nghệ thuật tài tình của nhà văn, tạo dựng thành công tình huống truyện độc đáo, khắc họa tính cách nhân vật qua thủ pháp đối lập, tương phản gay gắt, ngôn ngữ trang trọng giàu hình ảnh sinh động. Qua truyện, tác giả đã khẳng định sự tồn tại vĩnh cửu của cái đẹp, thể hiện lòng yêu nước thầm kín của Nguyễn Tuân. Bài viết trên đã hướng dẫn bạn cách soạn bài và tóm tắt Chữ người tử tù. Hy vọng bài viết trên có thể giúp ích được cho bạn. Chữ người tử tù là tác phẩm vô cùng ý nghĩa với những vẻ đẹp văn hóa từ lâu đời. Hiểu về tác phẩm sẽ giúp bạn hiểu được những truyền thống văn hóa Việt Nam từ ngàn xưa.
Bạn đang quan tâm đến Soạn bài Chữ người tử tù – Chi tiết và ngắn gọn phải không? Nào hãy cùng đón xem bài viết này ngay sau đây nhé, vì nó vô cùng thú vị và hay đấy! Soạn bài chữ người tử tù tác giả tác phẩm Có thể bạn quan tâm TUYỂN CHỌN 20 TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM HAY NHẤT – KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM Công ước Berne 1886 Bảo hộ tác phẩm văn học nghệ thuật Download sách Hồ Xuân Hương – Tác Phẩm Và Lời Bình Tái Bản Ôn Tập Văn Học Trung Đại Lớp 8 Phần Văn Học, Chuyên Đề Dạy Văn Học Trung Đại Lớp 8 20 tiểu thuyết ngôn tình hay nhất nên đọc một lần trong đời Video Soạn bài chữ người tử tù tác giả tác phẩm bài văn viết về một người tù bị kết án tử hình giúp chúng ta hiểu thêm về tác giả, tác phẩm, thiết kế và giá trị nghệ thuật. các bạn sinh viên muốn chủ động hơn trong buổi học tiếp theo hãy đọc ngay bài viết dưới đây. chi tiết hơn sẽ được tiết lộ dần dần. Soạn bài Chữ người tử tù Tìm hiểu chung tác phẩm “Chữ người tử tù” – soạn bài Bài văn tế người bị kết án tử hình được biết đến là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Tuân. nội dung này có trong sách ngữ văn lớp 11. 1 – tác giả Nhà văn nguyễn tuấn sinh năm 1910 mất năm 1987. Ông sinh ra trong một gia đình nghệ nhân khi học xong Hán học. quê ông ở làng tăng, nay thuộc phường nhân chinh, quận thanh niên, thành phố hà nội. khi còn nhỏ, anh theo gia đình vào sinh sống ở nhiều tỉnh miền Trung. nhà văn nguyễn tuấn Nguyễn tuấn học đến hết kinh thành tổng ở Nam Định, sau trở về Hà Nội viết văn, làm báo. kể từ khi cách mạng tháng Tám thắng lợi, ông đã đến với cách mạng, nguyện dùng ngòi bút của mình để phục vụ cho cuộc kháng chiến của dân tộc. Từ năm 1948 đến năm 1958, ông giữ chức vụ Tổng thư ký Hội văn học nghệ thuật Việt Nam. Nguyễn Tuân được thế giới biết đến như một nhà văn lớn, đi tìm cái đẹp suốt đời. Ngoài ra, ông còn có những đóng góp to lớn cho nền văn học Việt Nam. nó thường thúc đẩy cách viết và cách viết ở mức độ cao, tăng thêm sự phong phú cho ngôn ngữ quốc gia. 2 – nó hoạt động nguyên văn do người tử tù viết có tên là “dòng cuối cùng” in năm 1939 trên tạp chí tao đàn. sau đó, tác phẩm này được in thành tập “Ngày xửa ngày xưa” vào năm 1940 và được đổi tên thành từ tù nhân tử hình. Xem thêm Top 12 Tác phẩm văn học hay nhất mọi thời đại – Trò chơi chữ của tử tù được in trong tập truyện vang bóng một thời năm 1940 trong tập truyện từng gây tiếng vang, có 11 tác phẩm do cụ Nguyễn viết trước cách mạng. hầu hết các nhân vật trong truyện đều là những nhà nho cuối mùa. hình ảnh của họ được thể hiện là những người tài năng nhưng thất vọng. thiết kế Xem Thêm Tranh Phục Hưng Là Gì? 35 Bức Tranh Thời Kỳ Phục Hưng Nổi Tiếng soạn chi tiết tử tù chúng ta có thể chia thiết kế thành 3 phần. với mỗi phần sẽ mang một nội dung riêng, cụ thể phần 1 từ đầu đến “xem chuyện gì sẽ xảy ra” – cuộc trò chuyện giữa một người thợ thủ công và một tên cai ngục. phần 2 bên cạnh cái chết “giữa lòng thiên đường” – sự bản án tù với sự đối xử đặc biệt của tử tù và thái độ khinh thường của tử tù. phần 3 soạn lời của người tử tù – phần còn lại, tả cảnh không tả được – cho văn . tóm tắt Chỉnh sửa văn bản Người tử tù, ta thấy công việc là huấn luyện thủ lĩnh của một cuộc khởi nghĩa thất bại. Do đó, anh ta bị tòa án bắt và chuyển đến một nhà tù ở tỉnh để chờ thi hành án. Huấn luyện viên nổi tiếng vì chữ viết đẹp của mình, vì vậy người quản lý rất ngưỡng mộ anh ta. kể từ khi đến nhà tù anh luôn được đối xử đặc biệt. tuy nhiên, tử tù chỉ đáp lại bằng sự khinh bỉ. cho đến khi giáo viên trung học nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, anh ta quyết định đưa ra sàn nhà. diễn ra trong một căn phòng chật hẹp, tối tăm, nhưng nét chữ của rồng bay, phượng múa đã thể hiện ý chí cao cả của người đàn ông. Sau khi ra lệnh, trung học khuyên quản ngục trốn khỏi nơi này, trở về quê hương để giữ thiên lương. Người quản giáo cảm động, chắp tay lễ lạy và nói xin hãy chấp nhận. Viết bản án tử tù ngắn nhất trả lời các câu hỏi sách giáo khoa. nội dung được trình bày cô đọng, súc tích, đủ ý để hỗ trợ học viên tốt hơn trong quá trình học tập. 1 – câu 1 trang 114 Xem thêm Tranh Đông Hồ – Gốc tích đám cưới chuột? – Tạp chí Tia sáng bắt buộc phải phơi bày hoàn cảnh làm việc của người bị kết án tử hình, ảnh hưởng đến tính cách của nhân vật. phản hồi Tình huống câu chuyện công việc của tử tù dựa trên tình huống huấn luyện cao để gặp quản giáo. hai người dường như không có điểm chung, nhưng họ có một tâm hồn tươi sáng, cụ thể là Anh ta là một tử tù, người tạo ra cái đẹp. Quản giáo là một người đại diện cho quyền lực nhưng lại đam mê cái đẹp. bằng cách chỉnh sửa văn bản của kẻ bị kết án tử hình, bạn có thể thấy tình huống của câu chuyện góp phần khắc họa tính cách của mỗi nhân vật. Ngoài ra, câu chuyện cũng trở nên kịch tính, hấp dẫn hơn bao giờ hết. trong một xã hội có kỹ năng cao, quản giáo và quản giáo đối đầu nhau, nhưng về mặt nghệ thuật, họ là một người bạn tâm giao, một tri kỷ. 2 – câu 2 trang 114 yêu cầu phân tích được đào tạo chuyên sâu về vẻ đẹp độc đáo của hình ảnh. Qua nhân vật này, bạn có suy nghĩ gì về quan niệm cái đẹp của nguyễn tuấn? phản hồi vẻ đẹp độc đáo của hình ảnh trường trung học Xem Thêm Những tác phẩm nổi tiếng và hay nhất của Bác Hồ qua nhân vật trung học, chúng ta thấy được vẻ đẹp của tài năng và khí phách. mặc dù được đối xử rất tử tế trong tù nhưng anh vẫn tỏ ra khinh thường quản giáo. chỉ khi hiểu được sự chân thành của trái tim mình, anh ấy mới quyết định nói ra. sáng tác Chữ người tử tù, hình ảnh người thầy giáo vùng cao cũng hiện lên với phẩm chất tài hoa hơn người. điều này được thể hiện rất rõ qua việc miêu tả khả năng đánh máy cực nhanh, cực đẹp và khả năng phá án vượt ngục. do đó, chúng ta có thể thấy một võ sĩ tài năng. Hơn nữa, nhân vật được đào tạo bài bản cũng có tính khí kiêu hãnh. anh không suy nghĩ gì, thờ ơ khi người lính áp giải đe dọa anh. Trước mặt anh, cai ngục chỉ là những kẻ nhỏ mọn không đáng được quan tâm. Xem thêm Soạn văn các tác phẩm văn học lớp 11 Trong sâu thẳm con người có học thức cao còn có vẻ đẹp của sự lương thiện và thuần khiết. coi thường của cải vật chất, coi trọng tấm lòng của người khác. đồng thời, nhân vật cũng rất tốt bụng và khuyên quản ngục nên trốn thoát. khái niệm và thái độ của nguyenobedecen Bài văn Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân nhận thấy quan niệm về cái đẹp, cái thiện của Nguyễn Tuân luôn song hành với nhau. Hơn hết, một nhân cách cao đẹp luôn có sự thống nhất giữa tâm và tài. đồng thời tác giả cũng thể hiện tình cảm yêu mến, kính trọng đối với nhân vật bậc cao nhân. 3 – câu 3 trang 114 văn mẫu viết về người tử tù hãy cho biết viên quản ngục có phẩm chất gì khiến anh chị quý trọng và coi anh ta là “trái tim của thiên hạ”? đồng thời, tác giả cũng coi nó như “một âm thanh trong trẻo chen vào giữa một bản nhạc hỗn loạn?” phản hồi Quản ngục có tấm lòng quý trọng tài năng, đối xử tốt với những người có học thức cao. hơn hết, nhân vật này còn có tâm hồn của một nghệ sĩ, biết trân trọng cái đẹp và mong mỏi có được con chữ của một ngôi trường cấp ba để treo ở nhà. Đặc biệt, anh còn sở hữu tấm lòng lương thiện trong sáng, cảm động trước những lời khuyên của cao thủ. 4 – câu 4 trang 114 chỉnh sửa văn bản của tử tù yêu cầu phân tích cấp độ cao về đoạn đào tạo cho quản giáo. Tại sao nguyễn tuấn lại cho rằng đây là cảnh tượng chưa từng có? phản hồi cảnh văn trong tù diễn ra tự nhiên nhưng lại là lần cuối cùng của một kẻ tài hoa. không gian tối tăm, mặt đất ẩm thấp, mùi hôi của côn trùng. Người đưa sàn là một người đàn ông bị kết án, nhưng rất uy nghiêm, như thể anh ta đang ban ân huệ cuối cùng của mình cho quản ngục. Người xin chữ là kẻ có quyền mà cúi đầu. Lý do tác giả cho rằng đây là cảnh chưa từng có là vì nghệ thuật được thực hiện ở những nơi sạch sẽ và được trang trí. nghệ sĩ phải ở trong trạng thái tâm lý thoải mái và dễ chịu nhất. những người kể cả cai ngục mà họ có quyền lực, họ phải cúi đầu trước kẻ sắp bị kết án tử hình. vì vậy chúng tôi đã cập nhật chi tiết và biên tập lại văn bản của tử tù . Mong bạn đọc tiếp tục theo dõi trang để không bỏ lỡ những nội dung hữu ích khác. Nguồn Danh mục Văn Học Vậy là đến đây bài viết về Soạn bài Chữ người tử tù – Chi tiết và ngắn gọn đã dừng lại rồi. Hy vọng bạn luôn theo dõi và đọc những bài viết hay của chúng tôi trên website Chúc các bạn luôn gặt hái nhiều thành công trong cuộc sống!
Bạn đang cần tìm tài liệu soạn bài Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân? Đọc Tài Liệu giới thiệu nội dung chi tiết bài soạn Chữ người tử tù giúp các bạn trả lời tốt các câu hỏi đọc hiểu bài và nắm chắc kiến thức về tác phẩm. Qua việc học và soạn bài Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân theo những gợi ý hướng dẫn của bài soạn, hi vọng các em sẽ nắm được những hiểu biết cơ bản về tác phẩm trước khi vào giờ học trên lớp. Chuẩn bị bài soạn Chữ người tử tù ở nhà càng chu đáo và chi tiết thì việc tiếp thu bài học trên lớp sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Với những hướng dẫn chi tiết trả lời câu hỏi sách giáo khoa dưới đây các em không chỉ soạn bài tốt mà còn nắm vững các kiến thức quan trọng của tác phẩm này. Mục tiêu cần đạt Cảm nhận được vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao, qua đó hiểu được quan điểm thẩm mĩ của nhà văn Nguyễn Tuân. Hiểu được nghệ thuật của thiên truyện tình huống truyện độc đáo, tạo không khí cổ xưa, thủ pháp đối lập, ngôn ngữ góc cạnh, giàu tính tạo hình. Hướng dẫn soạn bài Chữ người tử tù ngắn gọn nhất Hướng dẫn trả lời câu hỏi đọc hiểu soạn bài Chữ người tử tù Nguyễn Tuân ngắn gọn nhất trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1. Câu 1 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Tình huống truyện của tác phẩm Chữ người tử tù là gì? Tác dụng của tình huống này đối với việc thể hiện tính cách nhân vật và kịch tính của truyện? Trả lời - Tình huống truyện Cuộc gặp gỡ khác thường của hai con người khác thường + Viên quản ngục- kẻ đại diện cho quyền lực tăm tối + Huấn Cao – người tử tù có tài viết chữ đẹp, => Chính tình huống độc đáo này đã giúp làm nổi bật trọn vẹn, tự nhiên vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao và làm sáng tỏ tấm lòng biệt đãi người tài của viên quản ngục. Câu 2 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Phân tích vẻ đẹp độc đáo của hình tượng Huấn Cao. Qua nhân vật Huấn Cao, anh chị có nhận xét gì về quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp ? Trả lời Huấn Cao có vẻ đẹp thể hiện qua phẩm chất + Con người tài hoa, ưu việt, đầy quyền năng tài viết chữ “đẹp và vuông lắm”, tiếng tăm nổi khắp tỉnh Sơn, khiến quan ngục muốn xin chữ + Khí phách hiên ngang, gan dạ của Huấn Cao Vẫn giữ được sự hiên ngang, khảng khái ngay cả trong tù + Người có “thiên lương” trong sáng và cao đẹp thái độ trọng cái đẹp, chia sẻ lời gan ruột với quản ngục – Tác giả xây dựng hình tượng Huấn Cao với dụng ý nghệ thuật + Bày tỏ quan niệm nghệ thuật về cái đẹp của tác giả + Cái tài phải đi đôi với cái tâm, cái đẹp và cái thiện không thể tách rời quan niệm tiến bộ của tác giả Câu 3 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Nhân vật quản ngục có phẩm chất gì khiến Huấn Cao cảm kích coi là "một tấm lòng trong thiên hạ", và tác giả coi đó là "một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ". Trả lời Phẩm chất của viên quản ngục – Say mê, quý trọng cái đẹp, cái tài + Khi chưa gặp Huấn Cao ngợi khen tài viết chữ đẹp, chí khí ngang tàng, có ý muốn biệt đãi Huấn Cao trong những ngày ông ở tù ngục. + Khi gặp Huấn Cao Thiết đãi tử tế với một kẻ tử tù đại nghịch. – Tâm hồn nghệ sỹ + Thú chơi chữ, say mê thư pháp. + Có sở nguyện cao quý Có được chữ Huấn Cao. => Quản ngục chính là một tấm lòng trong thiên hạ, là một thanh âm trong trẻo trong chốn ngục tù tăm tối. Câu 4 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Phân tích đoạn văn tả cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục trong nhà lao. Vì sao tác giả lại coi đây là "một cảnh tượng xưa nay chưa từng có"? Trả lời – Nguyễn Tuân dụng công miêu tả “cảnh tượng xưa nay chưa từng có” làm nổi bật vẻ đẹp trang trọng, uy nghi, bất tử hình tượng Huấn Cao + Việc cho chữ- hoạt động nghệ thuật thanh cao diễn ra trong căn buồng tối tăm, chật hẹp, ẩm ướt, hôi hám + Cái đẹp tỏa sáng, người nghệ sĩ tô từng nét chữ không phải người được tự do mà là kẻ tử tù + Hình tượng người tử tù uy nghi, cao đẹp > Mối quan hệ đặc biệt éo le, đầy trớ trêu giữa những những tâm hồn tri âm, tri kỉ. Từ đây nảy sinh nhiều kịch tính người tử tù thành người mà viên quản ngục nhờ vả muốn xin chữ; đồng thời lại là người mở đường hướng thiện cho cuộc sống về sau của viên quản ngục. Chính tình huống độc đáo này đã giúp làm nổi bật trọn vẹn, tự nhiên vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao và làm sáng tỏ tấm lòng biệt đãi người tài của viên quản ngục. - Tác dụng của tình huống truyện đối với việc thể hiện tính cách nhân vật + Tính cách của mỗi nhân vật mỗi lúc thêm đầy đủ, rõ nét và trọn vẹn hơn. + Từ tình huống truyện này mà Huấn Cao đã hiểu thêm về viên quản ngục. + Tình huống truyện đã tạo nên kịch tính cho thiên truyện. Bài 2 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Phân tích vẻ đẹp độc đáo của hình tượng Huấn Cao. Qua nhân vật Huấn Cao, anh chị có nhận xét gì về quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp ? Trả lời * Vẻ đẹp tài hoa của Huấn Cao - Qua lời nói + Của quản ngục với thơ lại người mà khắp vùng….rất đẹp đó không? + Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm + Có được chữ ông Huấn mà treo là có một báu vật ở đời. + Nét chữ vuông tươi tắn nó nói lên những hoài bão tung hoành của một đời con người. - Qua thái độ và hành động quản ngục liều chết biệt nhỡn Huấn Cao nói năng lễ phép, đãi Huấn Cao rượu thịt, từng bước bày tỏ khát vọng xin chữ. * Vẻ đẹp khí phách - Lý tưởng sống cao cả dám phất cờ dấy binh chống lại triều đình, hi sinh hạnh phúc riêng vì sự nghiệp lớn, đi tù và chịu án tử hình. - Tư thế, hành động + Có tài bẻ khóa vượt ngục, vào tù ra tội, từng trải + Ung dung, đường hoàng => Vẻ đẹp của Huấn Cao là vẻ đẹp của khí phách bất khuất, anh hùng. Đó là hình mẫu tiêu biểu đẹp đẽ của bậc hào kiệt “phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”. * Vẻ đẹp thiên lương - Thiên lương tự tỏa sáng từ con người Huấn Cao. + Tỏ rõ thái độ lạnh lùng, kiêu bạc, thậm chí coi thường những trò “tiểu nhân thị oai” của bọn lính lệ cũng như hành động kì lạ của viên quản ngục. + Sau khi hiểu tấm lòng của quản ngục + “mỉm cười với thầy thơ lại” -> chân thành, cởi mở + “Ta cảm cái tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Nào ta có biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có những sở thích cao quý như vậy. Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ” => Câu nói vừa thoáng một chút ân hận vì đã đối xử khinh bạc với quản ngục, lại vừa rưng rưng niềm cảm động. - Thiên lương có khả năng làm bừng sáng vẻ đẹp của người khác + Lời khuyên với quản ngục "Ở đây lẫn lộn…mất cái đời lương thiện đi" -> Lời khuyên khuyến khích con người hướng thiện. => Bằng chứng rõ nhất về khả năng cảm hóa và làm bừng sáng thiên lương ở người khác của nhân vật Huấn Cao. Điều mà con người này ban tặng cho cuộc đời không chỉ là cái đẹp của nghệ thuật thư pháp mà còn là khả năng cứu rỗi những cuộc đời khác. => Huấn Cao là người vừa có tài vừa có tâm, bất khuất trước cái ác cái xấu nhưng mềm lòng trước cái thiện, cái đẹp. * Quan niệm thẩm mĩ và thái độ của nhà văn - Quan niệm thẩm mĩ + Cái đẹp và cái thiện không thể tách rời nhau + Một nhân cách đẹp bao giờ cũng là sự thống nhất giữa cái tâm và cái tài. - Thái độ của nhà văn Yêu mến, ca ngợi Huấn Cao, tiếc nuối những người như ông Huấn. Bài 3 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Nhân vật quản ngục có phẩm chất gì khiến Huấn Cao cảm kích coi là "một tấm lòng trong thiên hạ", và tác giả coi đó là "một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ". Trả lời * Phẩm chất của nhân vật viên quản ngục + Dù là cai tù, chứng kiến bao điều dễ đẩy con người vào chốn bùn nhơ nhưng ông có thú chơi chữ. Có thể thấy viên quản ngục là một người có tâm hồn nghệ sĩ. + Là một người có tấm lòng “biệt nhỡn liên tài”, cảm phục tài năng và nhân cách Huấn Cao. + Quản ngục suy nghĩ về nghề của mình và cho rằng “chọn nhầm nghề”. Một lòng tâm phục, khẩu phục, nghẹn ngào “vái người tù một vái, chắp tay nói một câu “ kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. “quản ngục” hai tiếng ấy để chỉ công việc chức trách. Đó chỉ là cái áo khoác phủ ngoài một tâm hồn đẹp. => Đây chính là những phẩm chất khiến Huấn Cao cảm kích, coi là “một tấm lòng trong thiên hạ”. * Quan niệm nghệ thuật của nhà văn + Trong mỗi con người đều có một người nghệ sĩ, đều ẩn chứa tâm hồn yêu cái đẹp, cái tài. + Có khi cái đẹp tồn tại trong môi trường của cái ác, cái xấu nhưng không vì thế mà nó lụi tàn, trái lại nó càng mạnh mẽ và bền bỉ giống như hoa sen mọc trên đầm lầy. => Tác giả xem ngục quan là “một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ”. Bài 4 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Phân tích đoạn văn tả cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục trong nhà lao. Vì sao tác giả lại coi đây là "một cảnh tượng xưa nay chưa từng có"? Trả lời * Địa điểm cho chữ đặc biệt - Thông thường người ta cho chữ và xin chữ ở những nơi sạch sẽ, yên tĩnh, tôn nghiêm, trang trọng. - Cảnh cho chữ và xin chữ trong tác phẩm diễn ra ở nhà tù tối tăm, bẩn thỉu, xưa nay chỉ tồn tại cái xấu và cái ác. * Thời điểm cho chữ đặc biệt - Thông thường người ta cho chữ khi tâm trạng thoải mái, thư thái, thanh thản, tâm tĩnh. - Thời điểm cho chữ ở tác phẩm là đêm trước khi Huấn Cao đi chịu án tử hình, dành trọn những phút cuối đời để tặng lại cái đẹp cho đời, cho tấm lòng ở đời. * Vị thế của người cho chữ và xin chữ - Người cho chữ là người nghệ sĩ sáng tạo ra cái đẹp lại ở vị thế của tử tù; vốn là đối tượng cần được giáo dục, cảm hóa lại ban phát những lời khuyên chí tình cho quản ngục. - Người xin chữ ở vị thế quản ngục, cai quản tử tù, tiếp nhận, bái lĩnh những lời khuyên của tử tù. -> Vị thế trên bình diện xã hội khác, trên bình diện nghệ thuật lại khác. => Giữa chốn ngục tù tàn bạo, không phải kẻ thống trị làm chủ mà là người tù làm chủ. Cái thiện vẫn hiện lên mạnh mẽ chiến thắng được cái ác. Đó là sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối; là sự tôn vinh cái đẹp, cái thiện và nhân cách cao cả của con người. Bài 5 trang 114 Ngữ văn 11 tập 1 Anh chị có những nhận xét gì về bút pháp xây dựng nhân vật, bút pháp miêu tả cảnh vật, nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ của Nguyễn Tuân trong Chữ người tử tù? Trả lời – Nghệ thuật xây dựng nhân vật nhân vật được xây dựng bằng bút pháp lí tưởng hóa cảm cảm hứng lãng mạn. – Cảnh trong tác phẩm được xây dựng bằng nghệ thuật tương phản, làm nổi bật sự đối lập gay gắt giữa cái đẹp và cái xấu, cái ác và cái thiện, tính cách và hoàn cảnh. – Trong truyện đoạn miêu tả cảnh vật và không khí thiêng liêng, cổ kính của cảnh cho chữ. Đoạn văn thể hiện tài năng sắc sảo của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn ngữ một cách điêu luyện, giàu tính tạo hình, kết hợp với bút pháp đối lập trong tạo dựng cảnh. Soạn bài Chữ người tử tù phần Luyện tập Câu hỏi luyện tập trang 115 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Anh chị hãy viết một đoạn văn trình bày cảm nghĩ của mình về nhân vật Huấn Cao trong truyện Chữ người tử tù. Gợi ý Trong Chữ người tử tù, ngòi bút Nguyễn Tuân đã tập trung khắc hoạ vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao. Vẻ đẹp của Huấn Cao được thể hiện ở ba phẩm chất - Huấn Cao là một con người tài hoa siêu việt, đầy uy lực. Ông có tài viết chữ, chữ ông "đẹp và vuông lắm". Nó nức tiếng khắp vùng tỉnh Sơn. Nó khiến cho viên quản ngục say mê đến mê muội, ngày đêm mong có được chữ của ông để treo trong nhà. - Huấn Cao là một trang anh hùng với khí phách hiên ngang, bất khuất. Là một kẻ "đại nghịch" đã đành, ngay cả khi bắt đầu đặt chân vào nhà lao này, ở ông vẫn giữ được cái thế hiên ngang. Sự ngang tàng của Huấn Cao còn thể hiện thái độ không quỵ luỵ trước cường quyền và tù ngục. - Huấn Cao còn là một người có "thiên lương" trong sáng và cao đẹp. Nó thể hiện ở thái độ tôn trọng trước một nhân cách đẹp viên quản ngục, trước một người nghệ sĩ có cái sở nguyện trong sáng. Ông sẵn sàng cho chữ, sẵn sàng chia sẻ những lời gan ruột chân thành với viên quản ngục trước khi vào kinh thành thụ án. Đó là sự ứng xử đáng trọng của một nhân cách cao cả. Có thể tham khảo đoạn văn mẫu sau Khi nhắc tới lối văn chương luôn khát khao hướng tới chân - thiện - mĩ, người ta thường nhắc tới Nguyễn Tuân - một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp. Ông được đánh giá là một trong những cây bút tài hoa nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại. Trong các sáng tác của Nguyễn Tuân, các nhân vật thường được miêu tả, nhìn nhận như một nghệ sĩ. Và tác phẩm “Chữ người tử tù” cũng được xây dựng bằng cách nhìn nhận như vậy. Có lẽ, ai đọc tác phẩm "Chữ người tử tù" đều rung động cảm phục trước vẻ đẹp của người anh hùng Huấn Cao. Nhà văn Nguyễn Tuân đã lấy nguyên mẫu hình tượng Cao Bá Quát làm nguồn cảm hứng sáng tạo nhân vật Huấn Cao. Họ Cao là một lãnh tụ nông dân chống triều Nguyễn năm 1854. Huấn Cao được lấy từ hình tượng này với tài năng, nhân cách sáng ngời và rất đỗi tài hoa. Vì thế, trong truyện Huấn Cao một kẻ cầm đầu bọn phản loạn dám đứng lên chống lại triều đình. Khi bị bắt giam ở nhà tù tỉnh Sơn, vì cảm mến trước tấm lòng viên quản ngục ông đã đồng ý cho chữ. Và đó là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có đã xảy ra. Huấn Cao là người cho chữ nhưng lại là tử tù chờ ngày ra pháp trường, viên quản ngục là người xin chữ nhưng đồng thời lại là người quản lí trại giam nơi giam giữ Huấn Cao. Cuộc gặp gỡ đã tạo nên tình thế vô cùng kịch tính, làm nổi bật lên vẻ đẹp rạng ngời của nhân vật Huấn Cao. Vẻ đẹp của Huấn Cao trước hết là vẻ đẹp của con người nghệ sĩ tài hoa, Huấn Cao là nghệ sĩ trong nghệ thuật thư pháp. Ông nổi tiếng khắp vùng tỉnh Sơn về tài viết chữ nhanh và đẹp, nó nói lên cái hoài bão tung hoành của một đời con người. Chữ Huấn Cao trở thành niềm đam mê, khao khát của quản ngục. Viên quản bất chấp sự nguy hiểm đến tính mạng, kiên trì, công phu, dũng cảm xin bằng được chữ của Huấn Cao. Những nét chữ vuông vắn, tươi tắn mà Huấn Cao cho quản ngục trong nhà lao có thể đẩy lùi bóng tối, chiến thắng sự tàn bạo, xấu xa. Thứ hai, đó là vẻ đẹp thể hiện qua khí phách hiên ngang. Ở ngoài đời, Huấn Cao là người đứng đầu bọn phản nghịch, dám hiên ngang chống lại triều đình. Trong những ngày ở nhà lao, Huấn Cao vẫn giữ được phong thái hiên ngang, chính trực, thản nhiên khi nghe tin mình bị ra pháp trường và đường hoàng, lẫm liệt dậm tô nét chữ trên phiến lụa óng. Không những thế ông còn là một người có thiên lương trong sáng bởi sinh thời, Huấn Cao không bao giờ ép mình cho chữ vì vàng ngọc hay quyền thế. Khi hiểu ra tấm lòng biệt nhỡn liên tài của quản ngục, Huấn Cao xúc động, vui lòng cho chữ và nói những lời khuyên với quản ngục như một người tri âm, ông còn thấy suýt nữa để mất tấm lòng trong thiên hạ. Như vậy, với cách giới thiệu gián tiếp, lối xây dựng nhân vật bằng bút pháp lý tưởng hóa cảm hứng lãng mạn Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công vẻ đẹp của Huấn Cao. Tìm hiểu chung về tác giả, tác phẩm I. Tác giả 1. Cuộc đời - Nguyễn Tuân 1910-1987 sinh ra trong một gia đình nhà Nho khi Hán học đã tàn, quê xã Nhân Mục, thôn Thượng Đình, nay thuộc phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. - Ông là một nhà văn cách mạng, từng giữ chức Tổng thư kí Hội Văn nghệ Việt Nam 1948-1958 và được nhà nước trao tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật năm 1996. - Ông cũng là bậc thầy trong việc sáng tạo và sử dụng tiếng Việt. Tên ông được đặt cho một đường phố Hà Nội. - Năm 1929, khi đang học đến cuối bậc trung học cơ sở thì Nguyễn Tuân bị đuổi vì tham gia một cuộc bãi khoá phản đối các giáo viên Pháp nói xấu người Việt. Sau đó ít lâu ông lại bị tù vì “xê dịch” qua biên giới không có giấy phép. Ở tù ra, ông bắt đầu viết báo, viết văn. - Nguyễn Tuân là con người rất mực tài hoa, ngoài viết văn ông còn am hiểu nhiều môn nghệ thuật khác như hội hoạ, điêu khắc, sân khấu, điện ảnh... Ông còn là một diễn viên kịch nói và là diễn viên điện ảnh. - Nguyễn Tuân là nhà văn thực sự quý trọng nghề viết văn. Đối với ông, nghệ thuật là một sự “khổ hạnh” đúng nghĩa. Ông mất tại Hà Nội vào năm 1987, để lại một sự nghiệp văn học phong phú với những trang viết độc đáo và đầy tài hoa. - Năm 1996 ông được Nhà nước Việt Nam truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt 1. 2. Sự nghiệp văn học - Nguyễn Tuân cầm bút từ khoảng đầu những năm 1930, nhưng nổi tiếng từ năm 1938 với các tác phẩm tuỳ bút, bút kí có phong cách độc đáo như Vang bóng một thời 1940, Chiếc lư đồng mắt cua 1941... - Năm 1945, Cách mạng tháng Tám thành công, Nguyễn Tuân nhiệt tình tham gia cách mạng và kháng chiến, trở thành một cây bút tiêu biểu của nền văn học mới. Từ 1948 đến 1958, ông giữ chức Tổng Thư kí Hội Văn nghệ Việt Nam. Các tác phẩm chính sau Cách mạng của Nguyễn Tuân là tập bút kí Sông Đà 1960, Hà Nội ta đánh Mĩ giỏi 1972, một số tập kí chống Mĩ 1965 - 1975 và nhiều bài tuỳ bút về cảnh sắc và hương vị đất nước. - Những tác phẩm tiêu biểu khác của ông, bao gồm Một chuyến đi 1938, Thiếu quê hương 1940, Đường vui 1949, Tình chiến dịch 1950, Sông Đà 1960, Hà Nội ta đánh Mĩ giỏi 1972... 3. Phong cách nghệ thuật - Trước Cách mạng tháng Tám, phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân có thể thâu tóm trong một chữ “ngông”. Mỗi trang viết của ông đều thể hiện sự tài hoa uyên bác. Mọi sự vật, hiện tượng được miêu tả dù chỉ là cái ăn cái uống cũng được quan sát chủ yếu ở phương diện văn hoá, mĩ thuật. Ông thường đi tìm cái đẹp của thời xưa còn vương sót lại và ông gọi là Vang bóng một thời. Văn Nguyễn Tuân vừa đĩnh đạc cổ kính, vừa trẻ trung hiện đại. - Nguyễn Tuân học theo chủ nghĩa "xê dịch”. Ông là nhà văn của những tính cách phi thường, của những tình cảm, cảm giác mãnh liệt, của những phong cảnh tuyệt mĩ, của gió, bão, núi cao rừng thẳm, thác ghềnh dữ dội... Phong cách tự do phóng túng và ý thức sâu sắc về cái tôi cá nhân đã khiến Nguyễn Tuân tìm đến thể tuỳ bút như một điều tất yếu. - Sau Cách mạng tháng Tám, phong cách Nguyễn Tuân có những thay đổi quan trọng. Ông vẫn tiếp cận thế giới, con người thiên về phương diện văn hoá nghệ thuật, nghệ sĩ, nhưng giờ đây ông còn tìm thấy chất tài hoa nghệ sĩ ở cả quần chúng nhân dân. Chất giọng khinh bạc vẫn được duy trì và chủ yếu để dành cho kẻ thù của dân tộc hay những khía cạnh tiêu cực của xã hội. II. Tác phẩm 1. Hoàn cảnh xuất xứ - Chữ người tử tù là truyện ngắn in trong tập Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân xuất bản năm 1940. - Nhân vật chính được lấy nguyên mẫu từ Cao Bá Quát, một nhà nho tài hoa bất đắc chí, từng giữ chức Giáo thụ tương đương chức Huấn đạo. 2. Nội dung chính - Qua hình tượng nhân vật trung tâm - nhân vật Huấn Cao và câu chuyện "xin chữ, "cho chữ” trong nhà ngục, ta thấy được những vẻ đẹp cao quí của một nhân cách lớn, đồng thời, từ đó, là cái tài và cái tâm của nhà văn Nguyễn Tuân. - Chữ người tử tù viết về cái đẹp của cha ông xưa nay chỉ còn là vang bóng, truyện được viết ra như một phần để đối với chế độ thực dân nửa phong kiến lúc bấy giờ, một xã hội "Tây - Tàu nhố nhăng" đầy rẫy áp bức, bất công, đê hèn độc ác và man trá. Trái với nó, là một vẻ đẹp sáng chói của nhân cách đầy khí phách và một tài hoa siêu việt, một thiên lương cao khiết. Qua đó, Nguyễn Tuân khẳng định sự bất tử của đạo lí, của văn hoá dân tộc. 3. Bố cục - Phần 1 từ đầu đến “... rồi sẽ liệu” ⇒ tâm trạng của quản ngục khi nghe tin tiếp nhận tù nhân. - Phần 2 đoạn tiếp theo đến “... một tấm lòng trong thiên hạ” ⇒ quá trình xin chữ - Phần 3 đoạn còn lại => cảnh cho chữ 4. Tóm tắt tác phẩm Huấn Cao là một tử tù, bị bắt do chỉ huy toán quân chống lại triều đình. Là một nhà nho tài hoa, anh hùng và có tài viết chữ. Trước khi bị xử tử, Huấn Cao được giải đến nhà lao, nơi có quản ngục và thầy thơ, hai con người rất yêu và mến mộ cái đẹp. Cả hai người nghe danh Huấn Cao và đều rất ngưỡng mộ tài viết chữ của ông và có mong muốn được xin chữ ông. Trong suốt thời gian ở ngục, Huấn Cao được viên quản ngục đối đãi rất tốt, hầu hạ cơm bưng nước rót nhưng Huấn Cao thì khinh bạc và không thèm để ý tới mà ung dung tận hưởng. Khi viên quản ngục nhận được tin ngày xử tử Huấn Cao, ông và thầy thơ lại bàn bạc nhau và quyết tâm xin bằng được chữ ông Huấn. Trước thái độ chân thành, lòng biệt nhỡn liên tài và tình yêu cái đẹp của viên quản ngục nên Huấn Cao vô cùng cảm mến nên đã cho chữ. Trong nhà tù, một chuyện chưa bao giờ diễn ra nay đã xảy ra tại nơi ngục thất tối tăm của tỉnh Sơn, cảnh ba con người chụm đầu vào nhau. Một người tử tù trên mình mang đầy xiềng xích nhưng đang vẽ ra từng nét chữ trên tấm lụa trắng thơm mực tàu, bên cạnh là hai cái đầu đang dõi theo, run rẩy, khúm núm, chờ đợi của viên quản ngục và thầy thơ. Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên tìm nơi thanh tao yên bình để gìn giữ tấm lòng yêu cái đẹp không bị vấy đục. Viên quản ngục vô cùng xúc động và cúi đầu vái lạy tạ người tử tù Huấn Cao với tất cả sự biết ơn và trân trọng. Tổng kết Trong truyện ngắn Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã khắc hoạ thành công hình tượng Huấn Cao – một con người tài hoa, có cái tâm trong sáng và khí phách hiên ngang, bất khuất. Qua đó, nhà văn thể hiện quan niệm về cái đẹp, khẳng định sự bất tử của cái đẹp và bộc lộ thầm kín tấm lòng yêu nước. Tác phẩm thể hiện tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân trong việc tạo dựng tình huống truyện độc đáo trong nghệ thuật dựng cảnh, khắc họa tính cách nhân vật, tạo không khí cổ kính, trang trọng trong việc sử dụng thủ pháp đối lập và ngôn ngữ giàu tính tạo hình. // Trên đây là nội dung chi tiết bài soạn văn Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân do Đọc Tài Liệu biên soạn gửi tới các em. Mong rằng nội dung của bài hướng dẫn soạn văn 11 bài Chữ người tử tù này sẽ giúp các em ôn tập và nắm vững các kiến thức quan trọng của tác phẩm. Chúc các em luôn đạt được những kết quả cao trong học tập. [ĐỪNG SAO CHÉP] - Bài viết này chúng tôi chia sẻ với mong muốn giúp các bạn tham khảo, góp phần giúp cho bạn có thể để tự soạn bài Chữ người tử tù một cách tốt nhất. "Trong cách học, phải lấy tự học làm cố" - Chỉ khi bạn TỰ LÀM mới giúp bạn HIỂU HƠN VỀ BÀI HỌC và LUÔN ĐẠT ĐƯỢC KẾT QUẢ CAO.
Câu 1Câu 1 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Tình huống truyện của tác phẩm Chữ người tử tù là gì? Tác dụng của tình huống này đối với việc thể hiện tính cách nhân vật và kịch tính của truyện?Lời giải chi tiếtNguyễn Tuân đã sáng tạo ra tình huống truyện đọc đáo Cuộc gặp gỡ đầy éo le, khác thường giữa Huấn Cao và quản ngục. - Hai nhân vật Huấn Cao và Quản ngục, trên bình diện xã hội hoàn toàn đối lập nhau, nhưng hai nhân vật này đều là những người có tâm hồn nghệ sĩ. Trên bình diện nghệ thuật, họ là những người tri âm, tri kỉ với nhau. - Tác giả đã đặt những nhân vật này vào tình thế đối địch tử tù và quản ngục, tạo nên cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong chốn ngục tù tối tăm, dơ bẩn. => Mối quan hệ đặc biệt éo le, đầy trớ trêu giữa những những tâm hồn tri âm, tri kỉ. Từ đây nảy sinh nhiều kịch tính người tử tù thành người mà viên quản ngục nhờ vả muốn xin chữ; đồng thời lại là người mở đường hướng thiện cho cuộc sống về sau của viên quản ngục. Chính tình huống độc đáo này đã giúp làm nổi bật trọn vẹn, tự nhiên vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao và làm sáng tỏ tấm lòng biệt đãi người tài của viên quản ngục. Đồng thời chủ đề, tư tưởng của tác phẩm cũng được thể 2Câu 2 trang 114 SGK Ngư văn 11 tập 1 Phân tích vẻ đẹp độc đáo của hình tượng Huấn Cao. Qua nhân vật Huấn Cao, anh chị có nhận xét gì về quan niệm của Nguyễn Tuân về cái giải chi tiết- Huấn Cao là một người tài hoa khác thường. Ông có tài viết chữ rất đẹp, "chữ đẹp và vuông lắm", khiến nhiều người mơ ước có được chữ viết của ông treo trong nhà của mình, trong đó có viên quản ngục. - Huấn Cao là một con người hiên ngang, khí phách, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Một tử tù đợi ngày ra pháp trường vẫn giữ trạng thái ung dung, tự tại và không nề nao núng. Đến cảnh chết chém ông còn chẳng sợ. Sự ngang tàng của ông còn được thể hiện qua thái độ không quỵ lụy trước cường quyền và hơn nữa lại còn rất miệt thị viên quản ngục. - Ông còn là một người có "thiên lương" trong sáng và cao đẹp. Thể hiện ở thái độ tôn trọng trước một nhân cách đẹp viên quản ngục, trước một người nghệ sĩ có cái sở nguyện trong sáng. Ông sẵn sàng cho chữ, sẵn sàng chia sẻ những lời gan ruột chân thành với viên quản ngục trước khi vào kinh thành thụ án "Ở đây lẫn lộn. Ta khuyên thầy quản nên thay chốn đi… ở đây thiên lương khó giữ cho lành vững và rồi cũng đến nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi". Đó là sự ứng xử đáng trọng của một nhân cách cao cả. => Qua hình tượng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân muốn bày tỏ những quan niệm của mình về cái đẹp. Với Nguyễn Tuân, cái tài phải đi đôi với cái tâm. Cái đẹp và cái thiện không thể tách rời nhau. Đó là một quan niệm thẩm mỹ tiến bộ của tác 3Câu 3 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Nhân vật quản ngục có phẩm chất gì khiến Huấn Cao cảm kích coi là "một tấm lòng trong thiên hạ", và tác giả coi đó là "một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ".Lời giải chi tiết- Làm nghề trông coi ngục, nhưng viên quản ngục lại có thú chơi thanh cao, tao nhã – thú chơi chữ. - Viên quản ngục biết trân trọng giá trị con người, biết quý trọng nhân tài. Điều này thể hiện rõ qua chi tiết về những hành động biệt đãi đối với Huấn Cao và những người bạn tù của Huấn Cao. - Là người có tấm lòng "biệt nhỡn liên tài", người biết trân trọng những giá trị văn hóa. - Diễn biến nội tâm, hành động và cách ứng xử của viên quản ngục chứng tỏ dù sống ở nơi tăm tối nhưng ông vẫn giữ được nhân cách cao đẹp – một tấm lòng trong thiên hạ, xứng đáng trở thành bạn tri kỉ của Huấn Cao. Nhân cách và tâm hồn của viên quản ngục theo như nhận xét của Huấn Cao là "một âm thanh trong trẻo xen giữa bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ". - Là một người biết giữ "thiên lương", là một con người không sáng tạo được cái đẹp nhưng lại biết trân trọng, yêu mến cái đẹp. => Quản ngục người biết giữ “thiên lương” biết trân trọng giá trị, tài năng, người có tâm hồn nghệ sĩ, yêu cái 4Câu 4 trang 114 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Phân tích đoạn văn tả cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục trong nhà lao. Vì sao tác giả lại coi đây là "một cảnh tượng xưa nay chưa từng có"?Lời giải chi tiết* Địa điểm cho chữ đặc biệt - Thông thường người ta cho chữ và xin chữ ở những nơi sạch sẽ, yên tĩnh, tôn nghiêm, trang trọng. - Cảnh cho chữ và xin chữ trong tác phẩm diễn ra ở nhà tù tối tăm, bẩn thỉu, xưa nay chỉ tồn tại cái xấu và cái ác. * Thời điểm cho chữ đặc biệt - Thông thường người ta cho chữ khi tâm trạng thoải mái, thư thái, thanh thản, tâm tĩnh. - Thời điểm cho chữ ở tác phẩm là đêm trước khi Huấn Cao đi chịu án tử hình, dành trọn những phút cuối đời để tặng lại cái đẹp cho đời, cho tấm lòng ở đời ⟶ đặc biệt. * Vị thế của người cho chữ và xin chữ đặc biệt - Người cho chữ là người nghệ sĩ sáng tạo ra cái đẹp lại ở vị thế của tử tù; vốn là đối tượng cần được giáo dục, cảm hóa lại ban phát những lời khuyên chí tình cho quản ngục. - Người xin chữ ở vị thế quản ngục, cai quản tử tù, tiếp nhận, bái lĩnh những lời khuyên của tử tù. => Vị thế trên bình diện xã hội khác, trên bình diện nghệ thuật lại khác. => Giữa chốn ngục tù tàn bạo, không phải kẻ thống trị làm chủ mà là người làm tù làm chủ. Cái thiện vẫn hiện lên mạnh mẽ chiến thắng được cái ác. Đó là sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối; là sự tôn vinh cái đẹp, cái thiện và nhân cách cao cả của con 5Câu 5 trang 114 SGK Nguec văn 11 tập 1 Anh chị có những nhận xét gì về bút pháp xây dựng nhân vật, bút pháp miêu tả cảnh vật, nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ của Nguyễn Tuân trong Chữ người tử tù?Lời giải chi tiết- Nghệ thuật xây dựng nhân vật nhân vật được xây dựng bằng bút pháp lý tưởng hóa cảm cảm hứng lãng mạn. - Cảnh trong tác phẩm được xây dựng bằng nghệ thuật tương phản, làm nổi bật sự đối lập gay gắt giữa cái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, tính cách và hoàn cảnh. - Ngôn ngữ giàu tính tạo hình, sử dụng nhiều từ Hán Việt, từ cổ để tạo không khí thời đại và của người vang bóng. Cảm thấu được sống lại một cảnh tượng cổ kính, thiêng liêng về viết câu đối của cha ông ngày xưa.Luyện tậpCâu hỏi trang 115 SGK Ngữ văn 11 tập 1 Anh chị hãy viết một đoạn văn trình bày cảm nghĩ của mình về nhân vật Huấn Cao trong truyện Chữ người tử giải chi tiếtNhân vật Huấn Cao Trong Chữ người tử tù, ngòi bút Nguyễn Tuân đã tập trung khắc hoạ vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao. Vẻ đẹp của Huấn Cao trong Chữ người tử tù được thế hiện ở ba phẩm chất - Huấn Cao là một con người tài hoa siêu việt, đầy uy lực. Ông có tài viết chữ, chữ ông "đẹp và vuông lắm". Nó nức tiếng khắp vùng tỉnh Sơn. Nó khiến cho viên quản ngục say mê đến mê muội, ngày đêm mong có được chữ của ông để treo trong nhà. - Khí phách hiên ngang, bất khuất, Huấn Cao là một trang anh hùng. Huấn Cao là một kẻ "đại nghịch" đã đành, ngay cá khi bắt đầu đặt chân vào nhà lao này, ở ông vẫn giữ được cái thế hiên ngang. Sự ngang tàng của Huấn Cao còn thể hiện thái độ không quỵ luỵ trước cường quyển và tù ngục. - Huấn Cao còn là một người có "thiên lương" trong sáng và cao đẹp. Nó thể hiện ở thái độ tôn trọng trước một nhân cách đẹp viên quản ngục, trước một người nghệ sĩ có cái sở nguyện trong sáng. Ông sẵn sàng cho chữ, sẵn sàng chia sẻ những lời gan ruột chân thành với viên quản ngục trước khi vào kinh thành thụ án. Đó là sự ứng xử đáng trọng của một nhân cách cao tắt Truyện được dựng trên một tình huống oái ăm, đầy kịch tính xoay quanh việc xin chữ và cho chữ của tử tù, quản ngục và thầy thơ lại. Quản ngục và thầy thơ lại lại rất yêu cái đẹp, trọng cái tài. Khi nghe tin Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp mà cả đời quản ngục ngưỡng mộ nhưng cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình đã bao lần “bẻ khoá vượt ngục”, sẽ được đưa đến nhà lao chờ ngày lĩnh án, viên quản ngục mong muốn xin chữ. Quản ngục chờ đợi trong những trăn trở suy nghĩ. Ông Huấn Cao được đưa đến nhà lao. Ông xuất hiện trong tư thế hiên ngang. Nhà tù đón tù nhân rất nhã nhặn, khác những lần trước. Quản Ngục bất chấp phép nước đối xử rất tận tình, chu đáo và đặc biệt với Huấn Cao ngay cả khi Huấn Cao tỏ ra lạnh lùng. Sự kiên trì, chờ đợi, hi vọng được gặp và cậy nhờ xin chữ Huấn Cao của quản ngục cứ khắc khoải nặng nề một ngày dài tựa thiên thu. Ông “khổ tâm nhất là có Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà không biết thế nào mà xin được chữ”, ông cũng “không can đảm giáp mặt một người cách xa nhiều quá”. Ông phập phồng lo lắng “mai mốt đây, ông Huấn bị hành hình mà không kịp xin được mấy chữ, thì ân hận suốt đời”. Và “Một buổi chiều lạnh, viên quản ngục tái nhợt người đi sau khi tiếp nhận công văn của Quan Hình Bộ Thượng thư bắt giải ông Huấn… vào Kinh” để ra pháp trường. Viên thơ lại giúp ông bày tỏ nỗi lòng với Huấn Cao. Huấn Cao thực sự xúc động trước “sở thích cao quý” của quản ngục, “cảm cái tấm ”lòng biệt nhỡn liên tài” mà chủ động cho chữ. Cảnh cho chữ diễn ra trong căn phòng giam chật hẹp, ẩm thấp được Nguyễn Tuân tập trung miêu tả thành một “một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”.Bố cụcBố cục 3 phần - Phần 1 Từ đầu đến "để mai ta dò ý tứ hắn ra sao rồi sẽ liệu" Cuộc trò truyện giữa viên quản ngục và thầy thơ lại. - Phần 2 tiếp theo đến "thiếu một chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ" Tấm lòng biệt đãi của viên quản ngục. - Phần 3 còn lại Cảnh cho chínhChữ người tử tù của Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công hình tượng Huấn Cao - một người tài hoa, có cái tâm trong sáng và khí phách hiên ngang, bất khuất.
Hướng dẫn soạn bài Chữ người tử tù trong SGK Ngữ văn 11 giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nét đẹp truyền thống của dân tộc nay đã mai một, đó là nghệ thuật thư pháp. Ngoài ra, qua cuộc gặp gỡ đầy xôn xao giữa người tử tù và viên quản ngục, nhà văn Nguyễn Tuân muốn khẳng định cái đẹp luôn gắn liền với cái thiện và cái đẹp luôn có sức lay động lòng người. Khái quát về tác phẩm Chữ người tử tù – Nguyễn TuânCách trình bàyTóm tắt Chữ người tử tù Soạn bài Chữ người tử tù Thực tiễnTóm tắt tác phẩm Chữ người tử tù Khái quát về tác phẩm Chữ người tử tù – Nguyễn Tuân Cách trình bày Phần 1 Từ đầu… tìm hiểu ý ông rồi mới thấy tưởng tượng hình ảnh Huấn Cao trong mắt viên quản ngục qua lời thơ. Một chút tâm trạng của viên quản ngục đã được hé lộ. – Phần 2 tiếp… mất lòng thiên hạ tình thế được đảo ngược viên quản ngục đối xử đặc biệt tốt với Huấn Cao nên viên quản ngục là người yêu cái đẹp, ngưỡng mộ tài năng của ông. của Huấn luyện viên Cao. – Phần 3 còn lại Cảnh cho chữ trong tù Tóm tắt Chữ người tử tù Huấn Cao bị bắt giam vì là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình, ông bị kết án tử hình. Ông là người nổi tiếng viết nhanh, viết đẹp nên được nhiều người xin chữ nhưng ông chỉ tặng chữ cho những người xứng đáng chứ không làm bừa bãi. Trong ngục giam Huấn Cao, viên quản ngục có một con người có tấm lòng nhân hậu, tâm hồn nghệ sĩ, viên quản ngục đã đối xử tử tế với Huấn Cao. Quản ngục đã dành cho Huấn Cao và những người đồng đội của mình sự đối xử đặc biệt. Viên quản ngục rất ngưỡng mộ nét chữ của Huấn Cao và muốn xin chữ viết tay của ông. Lúc đầu chưa hiểu tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao tỏ ra khinh thường, nhưng khi mọi chuyện đã sáng tỏ, hiểu được tấm lòng nhân hậu của viên quản ngục, cảnh lời nói trong ngục tù bẩn thỉu giữa đêm khuya đã thay đổi. Khi nó xảy ra, quả là một cảnh tượng chưa từng có Huấn Cao – người tử tù – viết như rồng bay phượng múa trên dải lụa trắng trong khi viên quản ngục và nhà thơ – viên quản ngục – đứng sừng sững. Huấn Cao cũng đã đưa ra lời khuyên tốt đẹp cho viên quản ngục, ông khuyên viên quản ngục hãy về quê giữ lấy “Thiên lương” trong sáng, vì cái đẹp khó có thể dung hòa và vẹn nguyên trong chốn thâm cung gian ác. Viên quản ngục kính cẩn lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao “Kẻ si mê này xin kính phục”. Câu 1 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Có rất nhiều câu chuyện ngắn ghi lại sự tươi sáng của một tình huống và khai thác nó, với Từ tử tù cũng. Nguyễn Tuân cũng vậy, ông đã tạo cảnh cho chữ trong bóng tối, xấu xí thành cảnh cho chữ xuất thần của nghệ sĩ Huấn Cao. Tưởng chừng kẻ xấu chính là quản ngục, nhưng không, quản ngục chỉ là nạn nhân của xã hội, tấm lòng cao đẹp nhưng vì hoàn cảnh mà trở nên xấu xa, tàn bạo trong cái vỏ của kẻ coi quản ngục. Vì vậy, vẻ đẹp tâm hồn khi gặp Huấn Cao – người tử tù lại càng đẹp hơn. Đó là giá trị của nghệ thuật, của vẻ đẹp tâm hồn, không bị chiếc áo của số phận. – Tác dụng của tình huống đặc biệt làm tôn lên vẻ đẹp của hình tượng Huấn Cao – con người tài hoa và vẻ đẹp tâm hồn của viên quản ngục. Chúng cũng nhấn mạnh chủ đề ca ngợi cái đẹp, nghệ thuật, cái thiện chiến thắng cái ác trong không gian tăm tối của cái ác. Câu 2 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 một. Hình tượng nhân vật Huấn Cao Vẻ đẹp ẩn nấp và len lỏi khắp mọi nơi, dù nơi đó bị bao phủ bởi bóng tối. Huấn Cao và viên quản ngục là hình ảnh của điều đó. ∗ Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa – Là người có tư cách nghệ sĩ, có tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp – chữ thể hiện con người và tâm hồn. Từng đường nét, từng nét chữ đều lan tỏa, chứa đựng khát vọng và hoài bão – Người ta đồn rằng Có được chữ ông Huấn là có được báu vật cả đời. Điều đó nói lên rằng lời nói của anh ấy thật đẹp đẽ và đáng quý → Đó là sự kế thừa của hình tượng tài hoa mà Nguyễn Tuân đã viết, ông ca ngợi tài năng của Huấn Cao cũng như ngợi ca cái đẹp, cái xuất sắc. Từ đó nảy sinh tư tưởng quý trọng hiền tài, yêu nghệ thuật thư pháp cổ truyền của dân tộc. ∗ Huấn Cao là con người có tinh thần dũng cảm – Thái độ, tư thế của một người đức độ dỗ dành, nhận rượu, thịt một cách điềm tĩnh. Và thế trận với cái xấu, cái ác luôn vững vàng. ∗ Thiên Lương thuần khiết trong sáng, nhân cách cao thượng. – Khái niệm cho chữ không coi trọng tiền bạc, vì cái đẹp của chữ không xuất phát từ tiền bạc ngoại trừ nơi tri kỷ, ngoài ra không vì vàng bạc châu báu mà để từ. – Thái độ với quản giáo + Khinh thường khi ban đầu cho rằng quản ngục chỉ là một kẻ nhỏ mọn. + Khi nhận ra, Huấn Cao cảm động trước tấm lòng lương thiện và yêu mến vẻ đẹp của viên quản ngục, ông coi viên quản ngục là tri kỉ của mình. → Huấn Cao là mẫu người có vẻ đẹp oai phong lẫm liệt, đan xen hài hòa giữa tài năng và bản lĩnh nghệ sĩ, một người anh hùng kiên trung bất chấp giông tố. b. Nguyễn Tuân quan niệm về cái đẹp – Cái đẹp đi đôi với cái thiện – Chỉ có sự hài hòa giữa tâm – tài mới là nhân cách cao đẹp – Nguyễn Tuân ca ngợi, kính trọng Huấn Cao, tiếc thương người nghệ sĩ tài hoa như ông Huấn Câu 3 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Để trở thành nhân vật được Huấn Cao yêu thích, viên quản ngục đó phải có lòng say mê, yêu nghệ thuật, đồng thời phải có tài năng. Ngay cả khi chưa gặp Huấn Cao hay khi đã gặp ông, con người ấy vẫn giữ được phẩm chất đáng quý là vẻ đẹp đằm thắm. Quản ngục khen ngợi tài năng viết chữ đẹp của người, khen Huấn Cao một tử tù dũng cảm, đồng thời kính trọng người hiền tài muốn đối xử đặc biệt với Huấn Cao trong những ngày tháng. ngục tù khốn khổ. Và khi gặp Huấn Cao, người đó đã tỏ lòng thành kính, dùng phẩm chất của mình để khiến Huấn Cao biết lòng mình, đã đối xử với người tử tù một cách ân cần đặc biệt. trí óc tài hoa. Con người đẹp khi có tâm hồn đẹp. Quản ngục ở đây cũng vậy, tác giả đã ca ngợi người này là “giọng ca trong trẻo giữa khúc nhạc hỗn loạn”, bởi vì kẻ bảo kê cho cái ác lại ở đó. một tâm hồn nghệ sĩ, một tâm hồn nghệ sĩ. Anh có niềm đam mê thư pháp mà chỉ những ai yêu cái đẹp mới có thể nuôi dưỡng tình yêu này. Nhưng lối chơi chữ ấy không phải chỉ là chữ, phải do một người cao cả, trong sáng như Huấn Cao mới viết ra được. Nói như vậy, rõ ràng một viên quản ngục là một tấm lòng trong thiên hạ như Huấn Cao đã nói, và cũng là một nốt nhạc giữa chốn lao tù. Câu 4 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 – Cảnh cho chữ không phải là chuyện lạ trong thời buổi thư pháp lên ngôi. Nhưng để trở thành một “cảnh tượng vô tiền khoáng hậu” thì không hề dễ dàng chút nào. Nó phải được đóng dấu, nó phải đặc biệt để trở thành một cảnh hiếm hoi và được trân trọng. Coi cảnh ấy, dù chữ đẹp đến đâu cũng dễ bị mờ ảo bởi không gian tối tăm của ngục tù. Nhưng không, nơi đây thực sự tối tăm, bẩn thỉu và ẩm ướt, nhưng nó chỉ làm tăng thêm chữ và lòng người cho chữ cũng như người xin chữ. Tại sao lại đặt văn bản trong một không gian tối và thời gian đêm khuya như vậy? Có khó để nói gì không? Đúng. Một câu hỏi tại sao không khó trả lời, đó là vì điều này không thể được thực hiện giữa ban ngày, trong ánh sáng tàn nhẫn của xã hội, của chế độ, nên nó bị đàn áp. Nhưng chính sự kiềm chế đó đã nói lên giá trị của cảnh cho chữ hiếm. – Cảnh đẹp cũng bởi hai con người mang danh nghĩa của hai giai cấp, hai thế lực khác nhau có sự giao thoa giữa thế giới thần linh. Người cho chữ là tử tù, mất tự do, bị xiềng xích khắp người, còn người xin chữ đó là kẻ giữ ổ khóa xích nhưng không thể mở theo ý muốn. , trái với sức mạnh để giữ ổ khóa. , người quản giáo thu mình vào thế bị động. Người tử tù là người đưa ra bức thư và cũng là người đưa ra lời khuyên. – Sự hoán đổi vị trí tạo ra sự nghịch chuyển trong tình huống. Người tử tù khuyên rằng cái đẹp có thể nảy mầm và lớn lên trong bóng tối của cái ác. Nhưng nó không thể chung sống hòa thuận mãi mãi. Vì vậy, những người ở nơi tối tăm của địa ngục chỉ xứng đáng được hưởng cái đẹp khi thiên đàng đã ổn định. Đây cũng chính là thông điệp ý nghĩa mà Nguyễn Tuân gửi đến người đọc, truyền cảm hứng cho mọi người. Vẻ đẹp, tài năng và thiên tài trong sáng đã cảm hóa được một người tử tù đã mang lại một luồng sáng mới cho truyện ngắn. Câu 5 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Nguyễn Tuân thực sự là một bậc thầy về ngôn ngữ, xây dựng hình tượng, nghệ thuật lãng mạn và tương phản. Hình tượng nhân vật được khắc họa qua những tình huống gay cấn một người có thiên lương làm công việc giết chết Thiên Lương. Các nhân vật trong truyện được lí tưởng hoá về vẻ đẹp nội tâm đến mức phi thường. Rồi tác giả cũng thật hài hòa, sâu sắc trong cách sử dụng ngôn ngữ cổ trang tao nhã, thanh thoát, gợi cảm. Thực tiễn Huấn Cao – một con người tài hoa, có tấm lòng vì chính nghĩa và nghệ thuật. Hình tượng Huấn Cao được khắc họa qua những tình huống khó khăn, qua ngôn ngữ đẹp đẽ và nhân phẩm. Anh ta xuất hiện chớp nhoáng ở đầu câu chuyện qua lời truyền miệng qua lời đồn đại về tài viết lách rất nhanh và đẹp. Người ta nói, chữ ông Huấn là báu vật trong đời người, nên có chữ ông là như có một chữ đầy khát vọng, đầy hoài bão. Một người tuy bị xiềng xích trên thân nhưng không bao giờ khuất phục, mang trong mình khí phách của một người tài đức trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một con người ẩn mình trong bóng tối của ngục tù tối tăm và bẩn thỉu, nhưng chưa bao giờ bị lu mờ thiên lương trong sáng và phẩm giá cao quý. Anh đặt cả trái tim mình vào lời nói nên anh cho rằng chỉ những người xứng đáng mới nên cho chữ, không vì vàng mà ham chữ. Đối với viên quản ngục, Huấn Cao không nói lời nào nếu không biết lòng người quản ngục, từng cho rằng quản ngục chỉ là kẻ nhỏ mọn nên khinh thường. Nhưng khi đã hiểu lòng người, Huấn Cao không ngại lời mà còn coi quản ngục như một người bạn tâm tình. Nguyên văn Huấn Cao được Nguyễn Tuân viết nên có đầy đủ vẻ đẹp giữa tài và trí, tài và tâm của một nghệ sĩ, của một người anh hùng có khí phách. Tóm tắt tác phẩm Chữ người tử tù Các bài liên quan khác Phân tích bài Chữ người tử tù Phân tích dàn ý về nhân vật Huấn Cao qua tác phẩm “Chữ người tử tù” Phân tích nhân vật Huấn Cao Đăng bởi Trường ĐH KD & CN Hà Nội Chuyên mục Văn lớp 11, Ngữ văn 11 Thông tin cần xem thêm Hình Ảnh về Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 Video về Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 Wiki về Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 - Hướng dẫn soạn bài Chữ người tử tù trong SGK Ngữ văn 11 giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nét đẹp truyền thống của dân tộc nay đã mai một, đó là nghệ thuật thư pháp. Ngoài ra, qua cuộc gặp gỡ đầy xôn xao giữa người tử tù và viên quản ngục, nhà văn Nguyễn Tuân muốn khẳng định cái đẹp luôn gắn liền với cái thiện và cái đẹp luôn có sức lay động lòng người. Khái quát về tác phẩm Chữ người tử tù - Nguyễn Tuân Cách trình bày Phần 1 Từ đầu… tìm hiểu ý ông rồi mới thấy tưởng tượng hình ảnh Huấn Cao trong mắt viên quản ngục qua lời thơ. Một chút tâm trạng của viên quản ngục đã được hé lộ. - Phần 2 tiếp… mất lòng thiên hạ tình thế được đảo ngược viên quản ngục đối xử đặc biệt tốt với Huấn Cao nên viên quản ngục là người yêu cái đẹp, ngưỡng mộ tài năng của ông. của Huấn luyện viên Cao. - Phần 3 còn lại Cảnh cho chữ trong tù Tóm tắt Chữ người tử tù Huấn Cao bị bắt giam vì là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình, ông bị kết án tử hình. Ông là người nổi tiếng viết nhanh, viết đẹp nên được nhiều người xin chữ nhưng ông chỉ tặng chữ cho những người xứng đáng chứ không làm bừa bãi. Trong ngục giam Huấn Cao, viên quản ngục có một con người có tấm lòng nhân hậu, tâm hồn nghệ sĩ, viên quản ngục đã đối xử tử tế với Huấn Cao. Quản ngục đã dành cho Huấn Cao và những người đồng đội của mình sự đối xử đặc biệt. Viên quản ngục rất ngưỡng mộ nét chữ của Huấn Cao và muốn xin chữ viết tay của ông. Lúc đầu chưa hiểu tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao tỏ ra khinh thường, nhưng khi mọi chuyện đã sáng tỏ, hiểu được tấm lòng nhân hậu của viên quản ngục, cảnh lời nói trong ngục tù bẩn thỉu giữa đêm khuya đã thay đổi. Khi nó xảy ra, quả là một cảnh tượng chưa từng có Huấn Cao - người tử tù - viết như rồng bay phượng múa trên dải lụa trắng trong khi viên quản ngục và nhà thơ - viên quản ngục - đứng sừng sững. Huấn Cao cũng đã đưa ra lời khuyên tốt đẹp cho viên quản ngục, ông khuyên viên quản ngục hãy về quê giữ lấy “Thiên lương” trong sáng, vì cái đẹp khó có thể dung hòa và vẹn nguyên trong chốn thâm cung gian ác. Viên quản ngục kính cẩn lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao “Kẻ si mê này xin kính phục”. Soạn bài Chữ người tử tù Câu 1 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Có rất nhiều câu chuyện ngắn ghi lại sự tươi sáng của một tình huống và khai thác nó, với Từ tử tù cũng. Nguyễn Tuân cũng vậy, ông đã tạo cảnh cho chữ trong bóng tối, xấu xí thành cảnh cho chữ xuất thần của nghệ sĩ Huấn Cao. Tưởng chừng kẻ xấu chính là quản ngục, nhưng không, quản ngục chỉ là nạn nhân của xã hội, tấm lòng cao đẹp nhưng vì hoàn cảnh mà trở nên xấu xa, tàn bạo trong cái vỏ của kẻ coi quản ngục. Vì vậy, vẻ đẹp tâm hồn khi gặp Huấn Cao - người tử tù lại càng đẹp hơn. Đó là giá trị của nghệ thuật, của vẻ đẹp tâm hồn, không bị chiếc áo của số phận. - Tác dụng của tình huống đặc biệt làm tôn lên vẻ đẹp của hình tượng Huấn Cao - con người tài hoa và vẻ đẹp tâm hồn của viên quản ngục. Chúng cũng nhấn mạnh chủ đề ca ngợi cái đẹp, nghệ thuật, cái thiện chiến thắng cái ác trong không gian tăm tối của cái ác. Câu 2 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 một. Hình tượng nhân vật Huấn Cao Vẻ đẹp ẩn nấp và len lỏi khắp mọi nơi, dù nơi đó bị bao phủ bởi bóng tối. Huấn Cao và viên quản ngục là hình ảnh của điều đó. ∗ Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - Là người có tư cách nghệ sĩ, có tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp - chữ thể hiện con người và tâm hồn. Từng đường nét, từng nét chữ đều lan tỏa, chứa đựng khát vọng và hoài bão - Người ta đồn rằng Có được chữ ông Huấn là có được báu vật cả đời. Điều đó nói lên rằng lời nói của anh ấy thật đẹp đẽ và đáng quý → Đó là sự kế thừa của hình tượng tài hoa mà Nguyễn Tuân đã viết, ông ca ngợi tài năng của Huấn Cao cũng như ngợi ca cái đẹp, cái xuất sắc. Từ đó nảy sinh tư tưởng quý trọng hiền tài, yêu nghệ thuật thư pháp cổ truyền của dân tộc. ∗ Huấn Cao là con người có tinh thần dũng cảm - Thái độ, tư thế của một người đức độ dỗ dành, nhận rượu, thịt một cách điềm tĩnh. Và thế trận với cái xấu, cái ác luôn vững vàng. ∗ Thiên Lương thuần khiết trong sáng, nhân cách cao thượng. - Khái niệm cho chữ không coi trọng tiền bạc, vì cái đẹp của chữ không xuất phát từ tiền bạc ngoại trừ nơi tri kỷ, ngoài ra không vì vàng bạc châu báu mà để từ. - Thái độ với quản giáo + Khinh thường khi ban đầu cho rằng quản ngục chỉ là một kẻ nhỏ mọn. + Khi nhận ra, Huấn Cao cảm động trước tấm lòng lương thiện và yêu mến vẻ đẹp của viên quản ngục, ông coi viên quản ngục là tri kỉ của mình. → Huấn Cao là mẫu người có vẻ đẹp oai phong lẫm liệt, đan xen hài hòa giữa tài năng và bản lĩnh nghệ sĩ, một người anh hùng kiên trung bất chấp giông tố. b. Nguyễn Tuân quan niệm về cái đẹp - Cái đẹp đi đôi với cái thiện - Chỉ có sự hài hòa giữa tâm - tài mới là nhân cách cao đẹp - Nguyễn Tuân ca ngợi, kính trọng Huấn Cao, tiếc thương người nghệ sĩ tài hoa như ông Huấn Câu 3 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Để trở thành nhân vật được Huấn Cao yêu thích, viên quản ngục đó phải có lòng say mê, yêu nghệ thuật, đồng thời phải có tài năng. Ngay cả khi chưa gặp Huấn Cao hay khi đã gặp ông, con người ấy vẫn giữ được phẩm chất đáng quý là vẻ đẹp đằm thắm. Quản ngục khen ngợi tài năng viết chữ đẹp của người, khen Huấn Cao một tử tù dũng cảm, đồng thời kính trọng người hiền tài muốn đối xử đặc biệt với Huấn Cao trong những ngày tháng. ngục tù khốn khổ. Và khi gặp Huấn Cao, người đó đã tỏ lòng thành kính, dùng phẩm chất của mình để khiến Huấn Cao biết lòng mình, đã đối xử với người tử tù một cách ân cần đặc biệt. trí óc tài hoa. Con người đẹp khi có tâm hồn đẹp. Quản ngục ở đây cũng vậy, tác giả đã ca ngợi người này là “giọng ca trong trẻo giữa khúc nhạc hỗn loạn”, bởi vì kẻ bảo kê cho cái ác lại ở đó. một tâm hồn nghệ sĩ, một tâm hồn nghệ sĩ. Anh có niềm đam mê thư pháp mà chỉ những ai yêu cái đẹp mới có thể nuôi dưỡng tình yêu này. Nhưng lối chơi chữ ấy không phải chỉ là chữ, phải do một người cao cả, trong sáng như Huấn Cao mới viết ra được. Nói như vậy, rõ ràng một viên quản ngục là một tấm lòng trong thiên hạ như Huấn Cao đã nói, và cũng là một nốt nhạc giữa chốn lao tù. Câu 4 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 - Cảnh cho chữ không phải là chuyện lạ trong thời buổi thư pháp lên ngôi. Nhưng để trở thành một “cảnh tượng vô tiền khoáng hậu” thì không hề dễ dàng chút nào. Nó phải được đóng dấu, nó phải đặc biệt để trở thành một cảnh hiếm hoi và được trân trọng. Coi cảnh ấy, dù chữ đẹp đến đâu cũng dễ bị mờ ảo bởi không gian tối tăm của ngục tù. Nhưng không, nơi đây thực sự tối tăm, bẩn thỉu và ẩm ướt, nhưng nó chỉ làm tăng thêm chữ và lòng người cho chữ cũng như người xin chữ. Tại sao lại đặt văn bản trong một không gian tối và thời gian đêm khuya như vậy? Có khó để nói gì không? Đúng. Một câu hỏi tại sao không khó trả lời, đó là vì điều này không thể được thực hiện giữa ban ngày, trong ánh sáng tàn nhẫn của xã hội, của chế độ, nên nó bị đàn áp. Nhưng chính sự kiềm chế đó đã nói lên giá trị của cảnh cho chữ hiếm. - Cảnh đẹp cũng bởi hai con người mang danh nghĩa của hai giai cấp, hai thế lực khác nhau có sự giao thoa giữa thế giới thần linh. Người cho chữ là tử tù, mất tự do, bị xiềng xích khắp người, còn người xin chữ đó là kẻ giữ ổ khóa xích nhưng không thể mở theo ý muốn. , trái với sức mạnh để giữ ổ khóa. , người quản giáo thu mình vào thế bị động. Người tử tù là người đưa ra bức thư và cũng là người đưa ra lời khuyên. - Sự hoán đổi vị trí tạo ra sự nghịch chuyển trong tình huống. Người tử tù khuyên rằng cái đẹp có thể nảy mầm và lớn lên trong bóng tối của cái ác. Nhưng nó không thể chung sống hòa thuận mãi mãi. Vì vậy, những người ở nơi tối tăm của địa ngục chỉ xứng đáng được hưởng cái đẹp khi thiên đàng đã ổn định. Đây cũng chính là thông điệp ý nghĩa mà Nguyễn Tuân gửi đến người đọc, truyền cảm hứng cho mọi người. Vẻ đẹp, tài năng và thiên tài trong sáng đã cảm hóa được một người tử tù đã mang lại một luồng sáng mới cho truyện ngắn. Câu 5 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Nguyễn Tuân thực sự là một bậc thầy về ngôn ngữ, xây dựng hình tượng, nghệ thuật lãng mạn và tương phản. Hình tượng nhân vật được khắc họa qua những tình huống gay cấn một người có thiên lương làm công việc giết chết Thiên Lương. Các nhân vật trong truyện được lí tưởng hoá về vẻ đẹp nội tâm đến mức phi thường. Rồi tác giả cũng thật hài hòa, sâu sắc trong cách sử dụng ngôn ngữ cổ trang tao nhã, thanh thoát, gợi cảm. Thực tiễn Huấn Cao - một con người tài hoa, có tấm lòng vì chính nghĩa và nghệ thuật. Hình tượng Huấn Cao được khắc họa qua những tình huống khó khăn, qua ngôn ngữ đẹp đẽ và nhân phẩm. Anh ta xuất hiện chớp nhoáng ở đầu câu chuyện qua lời truyền miệng qua lời đồn đại về tài viết lách rất nhanh và đẹp. Người ta nói, chữ ông Huấn là báu vật trong đời người, nên có chữ ông là như có một chữ đầy khát vọng, đầy hoài bão. Một người tuy bị xiềng xích trên thân nhưng không bao giờ khuất phục, mang trong mình khí phách của một người tài đức trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một con người ẩn mình trong bóng tối của ngục tù tối tăm và bẩn thỉu, nhưng chưa bao giờ bị lu mờ thiên lương trong sáng và phẩm giá cao quý. Anh đặt cả trái tim mình vào lời nói nên anh cho rằng chỉ những người xứng đáng mới nên cho chữ, không vì vàng mà ham chữ. Đối với viên quản ngục, Huấn Cao không nói lời nào nếu không biết lòng người quản ngục, từng cho rằng quản ngục chỉ là kẻ nhỏ mọn nên khinh thường. Nhưng khi đã hiểu lòng người, Huấn Cao không ngại lời mà còn coi quản ngục như một người bạn tâm tình. Nguyên văn Huấn Cao được Nguyễn Tuân viết nên có đầy đủ vẻ đẹp giữa tài và trí, tài và tâm của một nghệ sĩ, của một người anh hùng có khí phách. Tóm tắt tác phẩm Chữ người tử tù Các bài liên quan khác Phân tích bài Chữ người tử tù Phân tích dàn ý về nhân vật Huấn Cao qua tác phẩm “Chữ người tử tù” Phân tích nhân vật Huấn Cao Đăng bởi Trường ĐH KD & CN Hà Nội Chuyên mục Văn lớp 11, Ngữ văn 11 [rule_{ruleNumber}] Hướng dẫn soạn bài Chữ người tử tù trong SGK Ngữ văn 11 giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nét đẹp truyền thống của dân tộc nay đã mai một, đó là nghệ thuật thư pháp. Ngoài ra, qua cuộc gặp gỡ đầy xôn xao giữa người tử tù và viên quản ngục, nhà văn Nguyễn Tuân muốn khẳng định cái đẹp luôn gắn liền với cái thiện và cái đẹp luôn có sức lay động lòng người. Khái quát về tác phẩm Chữ người tử tù – Nguyễn Tuân Cách trình bày Phần 1 Từ đầu… tìm hiểu ý ông rồi mới thấy tưởng tượng hình ảnh Huấn Cao trong mắt viên quản ngục qua lời thơ. Một chút tâm trạng của viên quản ngục đã được hé lộ. – Phần 2 tiếp… mất lòng thiên hạ tình thế được đảo ngược viên quản ngục đối xử đặc biệt tốt với Huấn Cao nên viên quản ngục là người yêu cái đẹp, ngưỡng mộ tài năng của ông. của Huấn luyện viên Cao. – Phần 3 còn lại Cảnh cho chữ trong tù Tóm tắt Chữ người tử tù Huấn Cao bị bắt giam vì là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình, ông bị kết án tử hình. Ông là người nổi tiếng viết nhanh, viết đẹp nên được nhiều người xin chữ nhưng ông chỉ tặng chữ cho những người xứng đáng chứ không làm bừa bãi. Trong ngục giam Huấn Cao, viên quản ngục có một con người có tấm lòng nhân hậu, tâm hồn nghệ sĩ, viên quản ngục đã đối xử tử tế với Huấn Cao. Quản ngục đã dành cho Huấn Cao và những người đồng đội của mình sự đối xử đặc biệt. Viên quản ngục rất ngưỡng mộ nét chữ của Huấn Cao và muốn xin chữ viết tay của ông. Lúc đầu chưa hiểu tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao tỏ ra khinh thường, nhưng khi mọi chuyện đã sáng tỏ, hiểu được tấm lòng nhân hậu của viên quản ngục, cảnh lời nói trong ngục tù bẩn thỉu giữa đêm khuya đã thay đổi. Khi nó xảy ra, quả là một cảnh tượng chưa từng có Huấn Cao – người tử tù – viết như rồng bay phượng múa trên dải lụa trắng trong khi viên quản ngục và nhà thơ – viên quản ngục – đứng sừng sững. Huấn Cao cũng đã đưa ra lời khuyên tốt đẹp cho viên quản ngục, ông khuyên viên quản ngục hãy về quê giữ lấy “Thiên lương” trong sáng, vì cái đẹp khó có thể dung hòa và vẹn nguyên trong chốn thâm cung gian ác. Viên quản ngục kính cẩn lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao “Kẻ si mê này xin kính phục”. Soạn bài Chữ người tử tù Câu 1 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Có rất nhiều câu chuyện ngắn ghi lại sự tươi sáng của một tình huống và khai thác nó, với Từ tử tù cũng. Nguyễn Tuân cũng vậy, ông đã tạo cảnh cho chữ trong bóng tối, xấu xí thành cảnh cho chữ xuất thần của nghệ sĩ Huấn Cao. Tưởng chừng kẻ xấu chính là quản ngục, nhưng không, quản ngục chỉ là nạn nhân của xã hội, tấm lòng cao đẹp nhưng vì hoàn cảnh mà trở nên xấu xa, tàn bạo trong cái vỏ của kẻ coi quản ngục. Vì vậy, vẻ đẹp tâm hồn khi gặp Huấn Cao – người tử tù lại càng đẹp hơn. Đó là giá trị của nghệ thuật, của vẻ đẹp tâm hồn, không bị chiếc áo của số phận. – Tác dụng của tình huống đặc biệt làm tôn lên vẻ đẹp của hình tượng Huấn Cao – con người tài hoa và vẻ đẹp tâm hồn của viên quản ngục. Chúng cũng nhấn mạnh chủ đề ca ngợi cái đẹp, nghệ thuật, cái thiện chiến thắng cái ác trong không gian tăm tối của cái ác. Câu 2 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 một. Hình tượng nhân vật Huấn Cao Vẻ đẹp ẩn nấp và len lỏi khắp mọi nơi, dù nơi đó bị bao phủ bởi bóng tối. Huấn Cao và viên quản ngục là hình ảnh của điều đó. ∗ Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa – Là người có tư cách nghệ sĩ, có tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp – chữ thể hiện con người và tâm hồn. Từng đường nét, từng nét chữ đều lan tỏa, chứa đựng khát vọng và hoài bão – Người ta đồn rằng Có được chữ ông Huấn là có được báu vật cả đời. Điều đó nói lên rằng lời nói của anh ấy thật đẹp đẽ và đáng quý → Đó là sự kế thừa của hình tượng tài hoa mà Nguyễn Tuân đã viết, ông ca ngợi tài năng của Huấn Cao cũng như ngợi ca cái đẹp, cái xuất sắc. Từ đó nảy sinh tư tưởng quý trọng hiền tài, yêu nghệ thuật thư pháp cổ truyền của dân tộc. ∗ Huấn Cao là con người có tinh thần dũng cảm – Thái độ, tư thế của một người đức độ dỗ dành, nhận rượu, thịt một cách điềm tĩnh. Và thế trận với cái xấu, cái ác luôn vững vàng. ∗ Thiên Lương thuần khiết trong sáng, nhân cách cao thượng. – Khái niệm cho chữ không coi trọng tiền bạc, vì cái đẹp của chữ không xuất phát từ tiền bạc ngoại trừ nơi tri kỷ, ngoài ra không vì vàng bạc châu báu mà để từ. – Thái độ với quản giáo + Khinh thường khi ban đầu cho rằng quản ngục chỉ là một kẻ nhỏ mọn. + Khi nhận ra, Huấn Cao cảm động trước tấm lòng lương thiện và yêu mến vẻ đẹp của viên quản ngục, ông coi viên quản ngục là tri kỉ của mình. → Huấn Cao là mẫu người có vẻ đẹp oai phong lẫm liệt, đan xen hài hòa giữa tài năng và bản lĩnh nghệ sĩ, một người anh hùng kiên trung bất chấp giông tố. b. Nguyễn Tuân quan niệm về cái đẹp – Cái đẹp đi đôi với cái thiện – Chỉ có sự hài hòa giữa tâm – tài mới là nhân cách cao đẹp – Nguyễn Tuân ca ngợi, kính trọng Huấn Cao, tiếc thương người nghệ sĩ tài hoa như ông Huấn Câu 3 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Để trở thành nhân vật được Huấn Cao yêu thích, viên quản ngục đó phải có lòng say mê, yêu nghệ thuật, đồng thời phải có tài năng. Ngay cả khi chưa gặp Huấn Cao hay khi đã gặp ông, con người ấy vẫn giữ được phẩm chất đáng quý là vẻ đẹp đằm thắm. Quản ngục khen ngợi tài năng viết chữ đẹp của người, khen Huấn Cao một tử tù dũng cảm, đồng thời kính trọng người hiền tài muốn đối xử đặc biệt với Huấn Cao trong những ngày tháng. ngục tù khốn khổ. Và khi gặp Huấn Cao, người đó đã tỏ lòng thành kính, dùng phẩm chất của mình để khiến Huấn Cao biết lòng mình, đã đối xử với người tử tù một cách ân cần đặc biệt. trí óc tài hoa. Con người đẹp khi có tâm hồn đẹp. Quản ngục ở đây cũng vậy, tác giả đã ca ngợi người này là “giọng ca trong trẻo giữa khúc nhạc hỗn loạn”, bởi vì kẻ bảo kê cho cái ác lại ở đó. một tâm hồn nghệ sĩ, một tâm hồn nghệ sĩ. Anh có niềm đam mê thư pháp mà chỉ những ai yêu cái đẹp mới có thể nuôi dưỡng tình yêu này. Nhưng lối chơi chữ ấy không phải chỉ là chữ, phải do một người cao cả, trong sáng như Huấn Cao mới viết ra được. Nói như vậy, rõ ràng một viên quản ngục là một tấm lòng trong thiên hạ như Huấn Cao đã nói, và cũng là một nốt nhạc giữa chốn lao tù. Câu 4 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 – Cảnh cho chữ không phải là chuyện lạ trong thời buổi thư pháp lên ngôi. Nhưng để trở thành một “cảnh tượng vô tiền khoáng hậu” thì không hề dễ dàng chút nào. Nó phải được đóng dấu, nó phải đặc biệt để trở thành một cảnh hiếm hoi và được trân trọng. Coi cảnh ấy, dù chữ đẹp đến đâu cũng dễ bị mờ ảo bởi không gian tối tăm của ngục tù. Nhưng không, nơi đây thực sự tối tăm, bẩn thỉu và ẩm ướt, nhưng nó chỉ làm tăng thêm chữ và lòng người cho chữ cũng như người xin chữ. Tại sao lại đặt văn bản trong một không gian tối và thời gian đêm khuya như vậy? Có khó để nói gì không? Đúng. Một câu hỏi tại sao không khó trả lời, đó là vì điều này không thể được thực hiện giữa ban ngày, trong ánh sáng tàn nhẫn của xã hội, của chế độ, nên nó bị đàn áp. Nhưng chính sự kiềm chế đó đã nói lên giá trị của cảnh cho chữ hiếm. – Cảnh đẹp cũng bởi hai con người mang danh nghĩa của hai giai cấp, hai thế lực khác nhau có sự giao thoa giữa thế giới thần linh. Người cho chữ là tử tù, mất tự do, bị xiềng xích khắp người, còn người xin chữ đó là kẻ giữ ổ khóa xích nhưng không thể mở theo ý muốn. , trái với sức mạnh để giữ ổ khóa. , người quản giáo thu mình vào thế bị động. Người tử tù là người đưa ra bức thư và cũng là người đưa ra lời khuyên. – Sự hoán đổi vị trí tạo ra sự nghịch chuyển trong tình huống. Người tử tù khuyên rằng cái đẹp có thể nảy mầm và lớn lên trong bóng tối của cái ác. Nhưng nó không thể chung sống hòa thuận mãi mãi. Vì vậy, những người ở nơi tối tăm của địa ngục chỉ xứng đáng được hưởng cái đẹp khi thiên đàng đã ổn định. Đây cũng chính là thông điệp ý nghĩa mà Nguyễn Tuân gửi đến người đọc, truyền cảm hứng cho mọi người. Vẻ đẹp, tài năng và thiên tài trong sáng đã cảm hóa được một người tử tù đã mang lại một luồng sáng mới cho truyện ngắn. Câu 5 trang 144 SGK Ngữ Văn 11 Tập 1 Nguyễn Tuân thực sự là một bậc thầy về ngôn ngữ, xây dựng hình tượng, nghệ thuật lãng mạn và tương phản. Hình tượng nhân vật được khắc họa qua những tình huống gay cấn một người có thiên lương làm công việc giết chết Thiên Lương. Các nhân vật trong truyện được lí tưởng hoá về vẻ đẹp nội tâm đến mức phi thường. Rồi tác giả cũng thật hài hòa, sâu sắc trong cách sử dụng ngôn ngữ cổ trang tao nhã, thanh thoát, gợi cảm. Thực tiễn Huấn Cao – một con người tài hoa, có tấm lòng vì chính nghĩa và nghệ thuật. Hình tượng Huấn Cao được khắc họa qua những tình huống khó khăn, qua ngôn ngữ đẹp đẽ và nhân phẩm. Anh ta xuất hiện chớp nhoáng ở đầu câu chuyện qua lời truyền miệng qua lời đồn đại về tài viết lách rất nhanh và đẹp. Người ta nói, chữ ông Huấn là báu vật trong đời người, nên có chữ ông là như có một chữ đầy khát vọng, đầy hoài bão. Một người tuy bị xiềng xích trên thân nhưng không bao giờ khuất phục, mang trong mình khí phách của một người tài đức trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một con người ẩn mình trong bóng tối của ngục tù tối tăm và bẩn thỉu, nhưng chưa bao giờ bị lu mờ thiên lương trong sáng và phẩm giá cao quý. Anh đặt cả trái tim mình vào lời nói nên anh cho rằng chỉ những người xứng đáng mới nên cho chữ, không vì vàng mà ham chữ. Đối với viên quản ngục, Huấn Cao không nói lời nào nếu không biết lòng người quản ngục, từng cho rằng quản ngục chỉ là kẻ nhỏ mọn nên khinh thường. Nhưng khi đã hiểu lòng người, Huấn Cao không ngại lời mà còn coi quản ngục như một người bạn tâm tình. Nguyên văn Huấn Cao được Nguyễn Tuân viết nên có đầy đủ vẻ đẹp giữa tài và trí, tài và tâm của một nghệ sĩ, của một người anh hùng có khí phách. Tóm tắt tác phẩm Chữ người tử tù Các bài liên quan khác Phân tích bài Chữ người tử tù Phân tích dàn ý về nhân vật Huấn Cao qua tác phẩm “Chữ người tử tù” Phân tích nhân vật Huấn Cao Đăng bởi Trường ĐH KD & CN Hà Nội Chuyên mục Văn lớp 11, Ngữ văn 11 Bạn thấy bài viết Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết – Soạn văn 11 bên dưới để có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội Nguồn Soạn bài Chữ người tử tù Chi tiết Soạn văn Trường Đại học Quản lý và Kinh doanh Hà nội là một trường dân lập, thuộc Hội Khoa học Kinh tế Việt Nam, được phép thành lập theo Quyết định số 405/TTg, ngày 15/6/1996 của Thủ tướng Chính phủ. Trường chịu sự quản lý Nhà nước của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Hệ thống văn bằng của Trường nằm trong hệ thống văn bằng quốc gia. Ngày 15/09/2006 Thủ tướng Chính phủ đã ra quyết định số 750/QĐ-TTg về việc đổi tên trường thành Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội
soạn bài chữ người tử tù chi tiết